Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 25: Hẹn gặp lại



Vào lúc ba giờ chiều, tất cả các khách mời của chương trình “Cuộc sống thân yêu” lại trở về biệt thự.

Mọi người ngồi trên ghế sofa, chào tạm biệt với khán giả đang xem trực tiếp.

Đạo diễn thông báo: "Năm ngày nữa, các khách mời của chúng ta sẽ trở lại đây để thực hiện buổi livestream thứ hai. Bắt đầu từ buổi phát sóng tiếp theo, chúng tôi sẽ mời thêm các khách mời đặc biệt, không biết các khách mời và những người mới sẽ tạo ra những bất ngờ gì, hãy cùng chờ đón nhé!"

"Nếu cảm thấy chưa đã ghiền, phiên bản cắt ghép của chương trình sẽ sớm được phát hành, xin mọi người chú ý theo dõi."

Khi đạo diễn nói xong lời kết thúc, nhân viên đã tiến lên giơ bảng cut, và lần livestream này kết thúc tại đây.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, máy quay tắt.

"Đột ngột kết thúc thật khiến tôi thấy tiếc nuối." Hồ Tiểu Ngọc ôm lấy cánh tay Ôn Thời: "Tiểu Thời, chúng ta kết bạn WeChat nhé, tôi sắp sang Thành phố H quay phim, đến lúc đó hẹn ăn cơm nhé."

"Được thôi!" Ôn Thời lấy lại điện thoại từ tổ đạo diễn và thêm WeChat của Tiểu Ngọc.

Những người khác thấy vậy cũng tiến lại gần, tất cả cùng thêm WeChat của nhau.

Bạch Lê nhận được thông tin liên lạc của Giang Trì Ấp, cô ấy vẫn hơi phấn khích nên liền đề nghị: "Tôi lập một nhóm chat nhé, có thời gian thì ra ngoài gặp gỡ một chút."

"Được, nhanh lên nào."

Sau khi tụ tập lại nói chuyện một lúc, mọi người đã tản ra để thu dọn hành lý.

Hứa Tuấn Triết lại bê bốn chiếc vali xuống lầu, mọi người đều cười không ngớt, có người còn quay video rồi đăng lên Weibo, lại khiến các netizen cười nhạo anh một phen.

Mọi người thì người thì lên máy bay, người thì lên tàu cao tốc, sau khi tạm biệt nhau, rất nhanh chóng ai về nhà nấy.

Cuối cùng chỉ còn lại Giang Trì Ấp và Ôn Thời, họ đứng ở cổng biệt thự chờ trợ lý đến đón.

"Không đi thẳng đến Thành phố H luôn sao?" Giang Trì Ấp mở lời hỏi cô.

Ôn Thời lắc đầu: "Tôi bay chuyến sáng mai, dù sao sáng mai cũng không có cảnh quay của tôi." Cô nhìn Giang Trì Ấp: "Tối nay anh về à? Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn sao? Không nghỉ ngơi một chút à?"

Cuối cùng cô cũng nhớ ra anh còn bị thương? Mọi người đều hỏi qua, chỉ có cô là không hỏi, anh còn tưởng cô đã quên chuyện này.

"Không sao." Giang Trì Ấp không nói thêm gì nữa.

Ôn Thời cũng không mong anh nói nhiều, trong lòng thầm trách: Nói ít như vậy, sau này yêu đương thì làm sao? Có phải mọi thứ đều phải dựa vào người khác đoán mò không? Cô thật sự cảm thấy thương cho bạn gái sau này của anh.

Giang Trì Ấp nhìn cô một cái: "Nếu em có ý kiến gì với tôi, có thể nói ra."

Nghe vậy, Ôn Thời giật mình, trong lòng cảm thấy hơi hoang mang khi bị nói trúng tim đen, nhưng sau đó nghĩ anh cũng không biết cô đang nghĩ gì, nên lại trở nên vững vàng.

"Tôi có gì không hài lòng với Giang lão sư chứ."

Sợ anh không tin, Ôn Thời còn bổ sung: "Giang lão sư tính cách dễ gần, lại có năng lực chuyên môn cao, làm việc với Giang lão sư rất thoải mái."

Nếu sau này không còn hợp tác nữa, thì cô sẽ thấy thoải mái hơn.

Giang Trì Ấp cười lạnh: "Hy vọng trong lòng cô cũng nghĩ vậy."

"Đương nhiên rồi." Ôn Thời mỉm cười với anh, trong lòng thầm nghĩ: Dù tôi không nghĩ như vậy thì anh có thể làm gì được tôi chứ? Hứ hứ...

Giang Trì Ấp nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế không không cốc một cái lên đầu của cô.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Mạnh đã lái xe đến, Ôn Thời vẫy tay chào Giang Trì Ấp: "Hẹn gặp lại ngày mai nhé, Giang lão sư."

Giang Trì Ấp gật đầu: "Lái xe cẩn thận."

...

Về đến nhà họ Ôn đã là sáu giờ.

Tống Dĩnh đang bận rộn trong bếp, điều khiến Ôn Thời ngạc nhiên là anh trai cô cũng ở nhà.

 

"Anh trai hôm nay về sớm nhỉ." Ôn Thời chào hỏi.

Ôn Tĩnh Vân đặt chiếc máy tính bảng xuống, nở một nụ cười nhẹ nhàng với em gái: "Không phải ngày nào cũng tăng ca đâu, ngày mai em phải đi, mẹ gọi anh về ăn cơm cùng.”

Ôn Thời gật đầu, lại nhìn lên lầu: "Bố đâu rồi?”

“Ông ấy có việc phải đi tiếp khách tối nay.” Nói xong, Ôn Tĩnh Vân nhìn biểu cảm của Ôn Thời.

Ôn Thời biết rõ, anh trai đã được mẹ gọi về, chắc chắn cũng đã gọi bố về. Nếu ông ấy không xuất hiện, tức là không để cô trong lòng.

“Không sao.” Cô cười với anh, trong lòng cũng không cảm thấy quá thất vọng, vì cô vốn dĩ không kỳ vọng nhiều.

Ôn Tĩnh Vân thấy cô không có vẻ gì buồn bã, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, bữa ăn được dọn lên bàn, ba mẹ con ăn xong, sau đó ngồi lại trong phòng khách.

“Chúng ta tìm một bộ phim ngắn để xem nhé.” Tống Dĩnh đề nghị.

Ôn Thời định ngăn cản nhưng đã muộn, Tống Dĩnh đã mở một bộ phim truyền hình, bắt đầu phát.

Mở đầu là cảnh quay của Ôn Thời, trong đó cô đóng vai một công chúa ngang ngược, diễn xuất tệ đến mức các đường nét trên gương mặt cô đều méo mó, trang phục trong phim cũng rất xấu, toàn thân nhảy nhót, trông như một chú hề.

Ôn Thời ngồi co rúc trên sofa, cả người cảm thấy nóng bừng.

Cô đang diễn cái gì vậy, thật xấu hổ muốn tìm chỗ nào đó chui vào.

Tống Dĩnh lại xem rất vui vẻ, không ngừng nói: “Diễn xuất hay quá, không hiểu sao những netizen lại nói Ôn Thời nhà ta là Bình Hoa chứ. Dù Ôn Thời nhà chúng ta có xinh đẹp, thì đó cũng là Bình Hoa có thực lực.”

Nếu là bản thân hiện tại diễn, Ôn Thời có thể chấp nhận lời nói này, nhưng nhìn hình ảnh vô hồn và đầy ngượng ngùng của chính mình trên màn hình, cô thực sự cảm thấy mẹ mình quá thiên vị.

Ngồi bên cạnh, Ôn Tĩnh Vân cũng cảm thấy không thoải mái, quay sang nhìn Ôn Thời, mới lắp bắp nói: “Hay em vẫn nên về công ty làm việc với anh đi?”

Ôn Thời không trả lời, chỉ vùi mặt vào gối ôm.

Sau khi trải qua một ‘phiên tòa xét xử’ về diễn xuất của mình, cuối cùng Ôn Thời cũng được phép đi ngủ.

Sáng hôm sau, Ôn Thời dẫn theo Tống Dĩnh, mang theo một đống hành lý lên xe, vội vã tới sân bay.

Tiểu Mạnh đã đợi sẵn ở sân bay, thấy Ôn Thời dẫn theo mẹ Ôn thì cả người cậu đều trở kích động.

Từ khi Ôn Thời ra mắt đến giờ đã một năm, cậu luôn theo sát cô, nhưng chưa bao giờ có dịp tiếp xúc với gia đình cô.

“Dì Tống, cháu là trợ lý của Sếp Ôn, cứ gọi cháu là Tiểu Mạnh là được.” Cậu tiến lên nhiệt tình nhận đồ trong tay Tống Dĩnh.

Tống Dĩnh cười nói: “Tôi có nghe kể về cháu, Ôn Thời phải nhờ cháu chăm sóc nhiều.”

“Không có gì, đều là do Sếp Ôn chăm sóc cháu.” 

Tiểu Mạnh không ngừng khen ngợi Ôn Thời, điều này rất đúng ý Tống Dĩnh, hai người trò chuyện cực kỳ ăn ý, một người khen xong thì đến lượt người kia khen lại.

Ôn Thời cứ bị người khác tán dương như vậy, trong lòng cũng có phần tự mãn.

Đến khách sạn, Tống Dĩnh không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, Ôn Thời đã để mẹ nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn Tiểu Mạnh đến phim trường.

Trùng hợp thay, đang quay cảnh của Giang Trì Ấp, anh treo mình trên dây và bay lượn, đang thảo luận động tác với đạo diễn hành động.

Ôn Thời trước tiên đi chào đạo diễn Chu.

Đạo diễn Chu thấy cô thì cười nhếch mép: "Cô còn biết trở về à, tôi còn tưởng tôi đã cho cô nghỉ bảy ngày cơ!”

Ôn Thời nhanh chóng đưa ra những món ăn vặt mà mình đã chuẩn bị: "Không phải tôi đã về đây sao, từ giờ tôi nhất định sẽ không rời khỏi phim trường cho đến khi hoàn thành quay phim.”

Đạo diễn Chu mở túi ra nhìn, thấy là món mình thích ăn, sắc mặt mới trở nên dễ chịu hơn một chút: "Xem như cô vẫn còn lương tâm, ngồi bên cạnh đi, sắp quay cảnh của Tiểu Giang, cô xem và tìm cảm giác nhé.”

“Được.”

Ôn Thời vui vẻ đáp, rồi ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com