Mọi người đều nghĩ rằng Ôn Thời có thể sẽ phủ nhận, sẽ cứng miệng, hoặc có thể sẽ bị đánh gục dưới áp lực của đám đông.
Nhưng không ai ngờ rằng cô lại bất ngờ khóc đau đớn đến vậy.
Những thông tin ẩn chứa trong lời nói của cô cũng khiến họ không kịp phản ứng.
Sau khi bình tĩnh lại, họ chỉ còn một câu hỏi: Ôn Thời rốt cuộc có phải là con gái của Ôn Khải Minh không?
[Cô ta không phải vẫn đang diễn đấy chứ?]
[Nhìn cô ta khóc thảm thế kia, chắc không phải là giả đâu.]
[Chắc chắn không phải rồi, nếu cô ta không phải là con gái Ôn Khải Minh, làm sao dám chạm đến nhà họ Ôn như vậy, chẳng lẽ không muốn sống trong giới giải trí nữa sao?]
[Ôn phu nhân và cô ấy có tình cảm tốt như vậy, cô ấy chắc chắn không thể bịa chuyện về mẹ mình được.]
[Vậy thì những gì cô ấy nói là thật rồi, đúng là nhà hào môn quá loạn!]
[Mọi người đã quá mệt mỏi rồi, không thể phân biệt được thật giả nữa, chỉ muốn mọi thứ được phanh phui ra.]
[Đợi Chủ tịch Ôn Khải Minh lên tiếng phản hồi xem sao.]
...
Ôn Thời lau nước mắt, đương nhiên không bỏ qua những bình luận này.
Cô cũng rất tò mò, không biết bố mình sẽ phản ứng thế nào đây?
Sẽ tiếp tục phủ nhận có cô là con gái, tự chuốc lấy nỗi nhục “đầu đội nón xanh”, cùng cô trở thành trò cười của cả cộng đồng mạng sao?
Hay sẽ vì giá cổ phiếu của công ty mà thừa nhận cô, để một mình ông ta trở thành trò cười?
Ôi, thật là mong chờ quá...
Giang Trì Ấp không biết nói gì trước giọng điệu mỉa mai của cô. Anh chưa từng chứng kiến chuyện "hiếu thảo" nào hài hước đến vậy, quả thật đúng là "hiếu thảo" chết đi được mà.
Lúc này, điện thoại của Ôn Thời lại reo lên.
Cô cúi xuống nhìn màn hình, nhíu mày ngạc nhiên, rồi hít một hơi thật sâu trước khi bắt máy.
"Cháu chào bà nội..."
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng hét giận dữ của bà Ôn: "Ôn Thời, cháu thật là quá đáng! Cháu làm loạn như vậy, muốn chọc tức bà, chọc tức bố cháu đến chết à..."
"Bà nội không cần an ủi cháu đâu!" Ôn Thời nghe xong liền nghẹn ngào lớn tiếng đáp trả, như thể đã bị kích động rồi nhanh chóng cúp máy.
Trong lòng cô cười khẩy: "Còn muốn dọa nạt cháu, định biến cháu thành cái bị thịt hả, mơ đi!"
Nếu nói chuyện tử tế mà họ không nghe, thì tốt nhất là tất cả đều trở thành ác nhân, không ai có quyền trách móc ai, không ai có thể đạo đức giả với ai nữa, rồi xem ai là người cười cuối cùng!
Dù sao cũng chỉ là những lời đồn đại mà thôi, có thể khiến ai chết được đâu.
Cô chịu được, vậy tại sao họ lại không chịu nổi!
Ôn Thời cuối cùng cũng tức giận, một tay cô lau nước mắt, tay kia nhấn giữ nút tắt máy, tắt luôn điện thoại.
Nếu không giải quyết được vấn đề, họ lại định giải quyết cô sao, đừng hòng.
Hôm nay họ chỉ có hai lựa chọn từ cô mà thôi!
Dù bây giờ có cử người đến trói cô ra khỏi phòng phát trực tiếp và đuổi cô ra nước ngoài, thì trước tiên họ cũng phải thừa nhận rằng cô là con gái của Ôn Khải Minh, là đứa con duy nhất mà ông và Tống Dĩnh đã sinh ra!
Những tình cảm cuối cùng của cô dành cho bố đã bị bào mòn hết sạch. Giờ điều duy nhất cô có thể làm là dâng tặng toàn bộ tài năng diễn xuất của mình, hoàn thành trọn vẹn phần kết của câu chuyện đã thay đổi cuộc đời cô trong tiểu thuyết.
Cô sẽ khiến những thứ được gọi là cốt truyện, những trở ngại này, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến tương lai sáng ngời của mình nữa!
Tâm trí Ôn Thời rối bời, Giang Trì Ấp không nghe rõ hết, nhưng anh nghe rõ nhất nguyện vọng mạnh mẽ của cô: đó là loại bỏ tất cả những trở ngại này.
Anh không thể không liên tưởng đến chính mình, trực giác nói với anh rằng, nếu không phải nhờ khả năng đọc tâm mà thay đổi thái độ với cô, thì chắc chắn anh sẽ là một trong những người bị đá văng ra ngoài.
Nghĩ đến đây, anh nhận ra rằng khả năng đọc tâm này không phải là sự trừng phạt, mà là sự cứu rỗi của anh!
Cho anh cơ hội tham gia vào cuộc sống rực rỡ và rạng ngời của cô sau này.
…
Cả cộng đồng mạng còn chưa kịp đợi phản hồi của Ôn Khải Minh thì đã nhận được phản hồi từ chính Ôn Tịch Vân.
Dường như anh ta vừa tham gia một sự kiện công khai, và một phóng viên táo bạo đã hỏi trực tiếp:
"Ôn đại thiếu gia, xin hỏi Ôn Thời có thực sự là em gái ruột của anh không?"
Khi nghe câu hỏi này, mặt Ôn Tịch Vân ngay lập tức nhăn lại.
Khi mọi người nghĩ rằng anh ta tức giận và định đuổi phóng viên đi, anh ta lại nhìn sang thư ký bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
Thư ký vội vàng giơ chiếc máy tính bảng lên cho anh ta xem.
Ôn Tịch Vân lướt ngón tay trên màn hình vài lần, sắc mặt ngày càng khó coi, rồi lạnh lùng đáp vào micro: "Đương nhiên là Tiểu Thời là em gái tôi, là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Ôn!"
Nói xong, anh ta còn lạnh lùng nhìn thẳng vào máy quay: "Tất cả những lời đồn và phỉ báng nhằm vào Tiểu Thời trên mạng, tôi sẽ cho người thu thập bằng chứng, mong mọi người chờ đợi giấy triệu tập từ tòa án."
Sau khi Ôn Tịch Vân nói xong, bất kể phóng viên có cố gắng hỏi thêm bao nhiêu câu nữa, anh ta cũng không nói thêm lời nào và trực tiếp lên xe.
Phản hồi đầy uy lực của anh ta khiến cư dân mạng không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán về cốt truyện ly kỳ này, một số kẻ gây rối lại chạy đến các tài khoản tung tin xấu về Ôn Thời, những kẻ lan truyền tin đồn ác ý nhiều nhất để châm chọc.
[Bị đại thiếu gia nhà họ Ôn để mắt tới, các người có sợ không?]
Sợ không? Sao mà không sợ được!
Họ chỉ sợ không xóa tin đồn đủ nhanh, bị đại thiếu gia nhà họ Ôn bắt lấy chứng cớ.
Trong chớp mắt, tất cả những tin tức bôi nhọ Ôn Thời trên mạng đều bị xóa sạch, hàng loạt tài khoản lớn nhanh chóng xóa bài.
Những hành động này lại chứng minh ngược rằng tất cả những tin đồn họ tung ra đều là giả, và đúng là họ đã phỉ báng Ôn Thời.
Trong khi cư dân mạng vẫn còn ngơ ngác trước diễn biến này.
Phòng pháp lý của Tập đoàn Ôn thị đăng một bài viết: [Nếu nói về tốc độ tay, chúng tôi là chuyên nghiệp.]
Dưới bài đăng kèm theo một bức ảnh, trên đó có tên của gần một trăm tài khoản Weibo và các bình luận của họ.
Ngoài ra còn có một lá thư luật sư rất dài.
Các "cư dân mạng thiếu đạo đức" không thể nhịn được cười trước bài đăng này, đồng thời cũng đã được chứng kiến thế nào là một đội ngũ pháp lý chuyên nghiệp nhất trong ngành.
[Tập đoàn Ôn thị vừa tuyên bố, rồi ngay sau đó phòng pháp lý lại tự đâm sau lưng tập đoàn, tôi thật sự không hiểu nổi nữa.]
[Đây đâu phải là phòng pháp lý tự đâm sau lưng, rõ ràng là Ôn đại thiếu gia đang đâm sau lưng bố của mình mà! [Lòng hiếu thảo lớn lao.jpg]]
[Haha, tôi sắp bị chết bởi lòng "hiếu thảo" của anh em nhà họ Ôn rồi đây.]
...
Lúc này, trên xe, Ôn Tịch Vân cũng nhận được cuộc gọi từ Ôn Khải Minh.
Không đợi anh ta lên tiếng, Ôn Khải Minh đã hét lên: "Tịch Vân, sao con lại trả lời phóng viên như vậy? Con có biết con vừa đặt bố vào tình thế nào không! Lập tức yêu cầu phòng pháp lý xóa bài viết và dừng toàn bộ thủ tục kiện tụng!"
Mặt Ôn Tịch Vân không hề biểu lộ cảm xúc, giọng anh bình tĩnh hỏi: "Bố đã gọi điện cho mẹ chưa?"
"Tại sao bố phải gọi cho mẹ con?" Ôn Khải Minh tiếp tục hét: "Con có nghe rõ không, bố giao phòng pháp lý cho con không phải để xử lý những chuyện này!"
Ôn Tịch Vân thở nhẹ, lạnh lùng nói: "Con làm như vậy chẳng phải là vì lợi ích của công ty sao? Con khuyên bố, trước khi mọi chuyện đi quá xa, hãy thừa nhận Tiểu Thời là con gái của bố thì tốt hơn."
"Tịch Vân, ý con là gì?"
"Chẳng phải bố luôn dạy con rằng tất cả đều phải vì gia đình, vì công ty sao? Bố không nên làm gương cho con sao? Nếu không, bố định giải thích thế nào với các cổ đông?"
Nói xong, mặc kệ Ôn Khải Minh đang tức giận thế nào ở đầu dây bên kia, Ôn Tịch Vân liền kết thúc cuộc gọi.
Thư ký thấy sắc mặt anh lạnh lùng, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: "Vậy phòng pháp lý..."
"Tiếp tục theo dõi, đừng bỏ qua một ai!" Ôn Tịch Vân liếc thư ký một cái, rồi nói tiếp: "Hủy bỏ lịch trình sắp tới, về nhà ngay."
"Vâng."