Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 59: Một số chuyện cũ



Cố Gia Khâm ngồi bên ngoài, giúp Giang Trì Ấp nhận lấy đĩa và đặt trước mặt Ôn Thời.

Ôn Thời liếc nhìn cậu ấy, khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn cậu hôm nay đã cố gắng giúp tôi làm rõ mọi chuyện.”

“Không... không có gì đâu.” Cố Gia Khâm đỏ mặt, liếc nhìn cô rồi hạ thấp giọng: "Tôi chỉ nói thật thôi mà.”

Nhìn dáng vẻ bối rối của cậu ấy , Ôn Thời bỗng dưng suy nghĩ vẩn vơ.

Trước đây Giang Trì Ấp còn nói mình mắc chứng sợ xã hội, nhưng đây mới là dáng vẻ của người mắc chứng sợ xã hội thật sự chứ.

Giang Trì Ấp nghe thấy suy nghĩ này của cô, liền nhét ngay một miếng bánh hoa hồng vào tay cô. Nếu không sợ bị coi là thần kinh, anh thật sự muốn nói một câu: “Ngừng nghĩ linh tinh đi!”

Chuyện anh nói mình mắc chứng sợ xã hội, anh thật không muốn nhắc lại nữa.

Mà Cố Gia Khâm có phải mắc chứng sợ xã hội đâu? Cậu ta chỉ là dễ ngại ngùng khi đứng trước cô mà thôi!

Người chậm hiểu như cô thì tốt nhất cứ làm một “thực thần”* là được rồi, đỡ phải khiến người khác tức chết.

*thực thần: thần của ăn uống

Quả đúng như Giang Trì Ấp dự đoán, vừa thấy bánh hoa hồng trong tay, Ôn Thời lập tức quên hết mọi chuyện, háo hức cắn một miếng.

“Ngon quá.” Cô mỉm cười, nói với Giang Trì Ấp: “Chút nữa tôi sẽ đi hái thêm ít hoa hồng rồi làm thêm ít siro nữa nhé.”

Giang Trì Ấp gật đầu, rồi nhìn mọi người: “Cùng đi chứ?”

Mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Sau khi ăn xong, Ôn Thời thay một bộ đồ thoải mái, chuẩn bị xuống lầu, thì gặp Kiều Nhược Lăng ở cầu thang.

Kiều Nhược Lăng vừa thấy cô, liền có vẻ lúng túng, vội vàng lùi lại, cười gượng: “Cô đi trước đi.”

“Cảm ơn.” Ôn Thời dễ dàng nhận ra vẻ lúng túng của cô ấy, nhưng không biết lý do là gì.

Chẳng lẽ là vì sáng nay cô ấy đã làm kiểu tóc giống mình?

Ôn Thời không nghĩ nhiều, bước xuống lầu.

Nhưng vừa đi vài bước, Kiều Nhược Lăng lại nhanh chóng theo sau, cười nói với cô: “Mứt hoa hồng cô làm ngon thật đấy, chút nữa chỉ tôi cách làm được không?”

Ôn Thời nghi ngờ cô ta đang cố tìm chuyện để nói, vì lần trước trong buổi livestream, cô đã hướng dẫn cách làm rồi. Nếu muốn học thì chỉ cần xem lại video là xong.

Cô cũng không hiểu sao mình lại để lại ấn tượng dễ gần với Kiều Nhược Lăng, nhất là khi trước đây cô ta luôn đối đầu với cô.

Ôn Thời liếc nhìn cô ta: “Dù cô học từ tôi, cũng không làm ra được kết quả giống y hệt đâu.”

Lời nói này hàm ý nhiều mặt, làm Kiều Nhược Lăng xấu hổ.

Nụ cười trên mặt Kiều Nhược Lăng suýt nữa không giữ nổi, trong lòng giận sôi nhưng cũng không dám phản ứng, đành phải giả vờ không hiểu cô đang ám chỉ điều gì, cười gượng: “Tôi quên lấy đồ rồi, cô cứ đi trước đi.”

Nhìn cô ta rời đi, Ôn Thời khẽ cười nhạt rồi tiếp tục bước xuống cầu thang.

Bình luận trong phòng livestream rộn ràng hẳn lên.

[Kiều Nhược Lăng đúng là mặt dày thật, trà xanh thơm phức luôn.]

[Haha, Bình Hoa lần này khẩu nghiệp quá, đúng là lột mặt Kiều Nhược Lăng rồi đập xuống đất luôn.]

[Đối phó với loại người như thế này thì không thể để mặt mũi cho cô ta được!]

Người hâm mộ của Ôn Thời đương nhiên vô cùng hưởng ứng, trong khi người hâm mộ của Kiều Nhược Lăng thì tỏ ra oan ức.

[Chuyện sáng nay chỉ là trùng hợp thôi mà, có cần phải bới móc hoài không?]

[Đúng vậy, rõ ràng là Ôn Thời nhỏ mọn thôi.]

[Chẳng phải các người ủng hộ cô ta chỉ vì cô ta là tiểu thư nhà họ Ôn thôi sao?]

[Ôn Thời này đúng là ỷ thế hiếp người.]

Giới giải trí vốn là như vậy, không bao giờ thiếu những cuộc tranh cãi. Hết sóng này chưa qua, sóng khác lại tới.

...

Trong phòng livestream, mọi thứ trở nên yên ắng. Họ đã hái thêm ít hoa hồng, nấu thêm ít siro, và trời đã hoàn toàn tối.



Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại thêm việc Ôn Thời vừa trở thành nhà đầu tư mới.

Buổi tối, tổ chương trình cũng không ép họ phải tự nấu ăn, mà đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho họ.

Đồ ăn được gọi từ khu nghỉ dưỡng. Biết tin, Ôn Tĩnh Vân còn gửi tặng họ hai chai rượu.

Tổ chương trình không tránh né mà giải thích với mọi người: “Đây là do đại thiếu gia nhà họ Ôn gửi đến. Một là để bày tỏ lời xin lỗi, hai là cảm ơn mọi người đã chăm sóc Ôn lão sư.”

“Hồi trước chỉ ghen tị với Tiểu Thời vì có một người mẹ như mẹ Ôn, giờ lại ghen tị vì cô ấy còn có một người anh trai như thế…” 

Hồ Tiểu Ngọc cười nói với Ôn Thời: “Tiểu Thời, cậu có ngại nếu có thêm một người chị em không?”

“Ngại đấy.” Ôn Thời đang tìm dụng cụ mở rượu, không ngẩng đầu lên mà đáp ngay: “Cậu cứ ghen tị tiếp đi!”

“Vô tình quá!”

Sau bữa ăn, khi buổi livestream kết thúc, Ôn Thời đề nghị mời mọi người đi ngâm suối nước nóng.

Hồ Tiểu Ngọc liền quên sạch chút oán hận ban nãy, ôm chầm lấy cô không buông.

Kiều Nhược Lăng lần này tự ý thức không đi theo, viện cớ không khỏe, ở lại biệt thự.

Mọi người vui vẻ đi ngâm suối nước nóng, còn Ôn Thời thì đi tìm Tống Dĩnh.

Thấy Tống Dĩnh giữ được tâm trạng ổn định, cô hoàn toàn yên tâm, lần đầu tiên hai mẹ con ngồi bên nhau uống vài ly.

Ôn Thời tựa lưng vào thành bể suối nước nóng, trong màn hơi nước bốc lên, cô nhìn về phía hồ xa xa.

“Mẹ, con nhớ ngày xưa ông ngoại từng dẫn con đến đây câu cá.”

Tống Dĩnh nghe cô nói, cũng ngả người qua, nhìn về mặt hồ xa xa, nở nụ cười: “Ông ngoại con quả thật rất thích đến đây, hiếm khi con vẫn còn nhớ…”

Ôn Thời đặt ly rượu xuống một bên, chống tay lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Tống Dĩnh: “Mẹ, cuộc hôn nhân của mẹ và bố là do ông ngoại và ông nội sắp đặt phải không?”

Tống Dĩnh nhìn xuống cô, không trả lời ngay lập tức.

“Ngoài lý do đó, con không nghĩ ra được lý do nào khác khiến bà nội và bố lại ghét con như vậy.” Ôn Thời nhìn cô chờ đợi câu trả lời.

Tống Dĩnh uống cạn ly rượu trong tay, khẽ cười, nụ cười chứa đầy sự mỉa mai: “Nếu thực sự là hôn nhân sắp đặt thì đã tốt rồi. Có lẽ con không tin, nhưng năm xưa là bố con kiên quyết theo đuổi mẹ, cầu xin ông ngoại con gả mẹ cho ông ấy.”

Điều này khiến Ôn Thời bất ngờ: “Thế thì bố không phải rất yêu mẹ sao?”

Tống Dĩnh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ cười một cách thờ ơ: “Ai mà biết được, có lẽ khi đó là như vậy.”

“Thế tại sao bây giờ lại thành ra thế này?”

Đôi mắt Tống Dĩnh trầm xuống, lại rót thêm một ly rượu, uống một ngụm rồi nói: “Năm xưa, sau khi chúng ta kết hôn không bao lâu, công ty của ông ngoại con gặp chuyện, cần một khoản tiền lớn để xoay vòng. Nhưng nhà họ Ôn không chịu giúp đỡ. Ông ngoại con không còn cách nào khác, đành phải cùng với người khác sử dụng chút thủ đoạn lừa nhà họ Ôn một khoản tiền. Nhờ số tiền đó, ông ngoại con mới vượt qua được khủng hoảng.”

Bà khẽ cười chua xót: “Lúc đó mẹ đang mang thai con, không còn cách nào khác, mẹ từng khóc lóc trước mặt ông nội con, cầu xin ông ấy giúp đỡ ông ngoại con vì tình cảm bao nhiêu năm và vì đứa cháu chưa chào đời. Ông ấy nói thế nào? Ông ấy nói, họ hàng là họ hàng, làm ăn là làm ăn.”

“Nhà họ Tống đúng là không hành xử đứng đắn, nhưng chẳng phải ông ấy cũng từng nói sao? Họ hàng là họ hàng, làm ăn là làm ăn, nhà họ Tống chẳng phải chỉ sử dụng thủ đoạn trong kinh doanh thôi sao.”

“Sau khi mọi chuyện xảy ra, ông nội con lại nổi giận lôi đình, nói nhà họ Tống không coi trọng tình thân, quyết liệt cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống, thậm chí còn lâm bệnh nặng.” Bà uống một hớp rượu rồi quay sang nhìn Ôn Thời, giọng nói ngưng đọng: “Cuối cùng ông ấy mất vào đêm trước ngày con ra đời.”

Ôn Thời mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Tại sao con chưa từng biết chuyện này…”

“Là mẹ và bố con quyết định giấu con.” Tống Dĩnh nói: “Chuyện đó khiến ông ngoại con cảm thấy rất áy náy, trước khi qua đời, ông đã chia tách công ty. Ngoài phần tài sản mẹ nắm giữ, còn lại đều bán rẻ cho nhà họ Ôn.”

“Nhưng bà nội con vẫn căm ghét mẹ, cũng căm ghét cả con. Bố con…” bà thở dài: "chắc trong lòng ông ấy cũng hận mẹ, nên kéo theo cả con mà ghét luôn.”

Tống Dĩnh nhìn về phía hồ nước tĩnh lặng, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ chỉ mới nhận ra gần đây, sắp xếp của ông ngoại con trước lúc mất, có lẽ không phải vì cảm thấy áy náy. Mà vì ông ấy thấy mẹ là người yếu đuối, không thể rời xa nhà họ Ôn, ông chỉ có thể dùng cách này để xoa dịu nhà họ Ôn, hy vọng rằng họ sẽ đối xử tốt với mẹ và con.”

“Chỉ tiếc là chúng ta đã sai lầm, nhà họ Ôn không phải là bến cảng an toàn mà mẹ từng nghĩ.”

Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Thời đầy yêu thương: “Mọi chuyện đều là lỗi của mẹ, tỉnh ngộ quá muộn, khiến con phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu khổ sở.”

Nhìn thấy bà rơi nước mắt, Ôn Thời cũng đỏ hoe mắt, đưa tay ôm chầm lấy bà: “Chưa muộn đâu mẹ, chúng ta thay đổi cũng chưa muộn mà.”

Cô buông tay ra, nghiêm túc nhìn Tống Dĩnh rồi mỉm cười: “Mẹ còn trẻ mà, không biết sau này bao nhiêu người sẽ theo đuổi mẹ đâu.”

Tống Dĩnh bị cô chọc cười, không nhịn được búng nhẹ vào trán cô: “Con bé láu lỉnh này!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com