Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 61: Anh lại muốn "xử" tôi sao?



Ôn Thời tiến lại gần bếp, hỏi Giang Trì Ấp: "Thơm quá, anh đang nấu gì vậy?" Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn vào nồi.

Giang Trì Ấp liếc cô một cái, trong mắt thoáng hiện một nụ cười: "Canh chua cay, cho em... cho bọn em giải rượu."

"Wow, anh còn biết nấu cả canh chua cay." Ôn Thời tự động bỏ qua từ "giải rượu" mà khen ngợi anh: "Thật là giỏi quá!"

Biết rõ cô chỉ khen cho có lệ thôi, nhưng Giang Trì Ấp vẫn mỉm cười sâu hơn, giọng trầm thấp hỏi: "Canh sắp xong rồi, em có muốn nếm thử không?"

"Được chứ!"

Giang Trì Ấp dùng muỗng nhỏ múc một ít canh, đang định đưa cho cô thì phát hiện cô đã nghiêng đầu sát lại gần.

Vì Ôn Thời vẫn còn mơ màng sau cơn say, thêm nữa lại thường xuyên nếm thử đồ ăn giúp Tống Dĩnh, nên hành động này hoàn toàn là theo bản năng, chẳng nghĩ gì cả.

Giang Trì Ấp hơi sững người, nhưng không nói gì, chỉ đưa muỗng canh đến sát miệng cô, nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo nóng."

Ôn Thời dừng lại, thổi nhẹ rồi cẩn thận uống một ngụm. Đôi mắt cô lập tức sáng lên: "Ngon quá! Độ chua cay vừa phải, rất hợp!"

"Em thích là được." Giang Trì Ấp cong môi cười, nói: "Đi lấy bát đi."

Cả hai người hoàn toàn không nhận ra, đúng 8 giờ sáng, tổ chương trình đã bật kênh phát sóng trực tiếp. Máy quay trong biệt thự cũng bắt đầu ghi hình, cảnh vừa rồi đã được ghi lại một cách hoàn hảo và truyền trực tiếp ra ngoài.

Những khán giả đầu tiên bước vào phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy rõ cảnh tượng đó.

[Tôi còn tưởng mình vào nhầm phòng phát sóng, cảnh này không phải giống trong phim thần tượng sao?]

[Các người đều diễn vậy ở những nơi tôi không thấy à... [suy tư]]

[Hôm nay lại là một ngày bị cặp đôi này ngược cẩu nữa rồi!]

[Sáng sớm ăn kiểu cẩu lương này, thật sự sẽ bị khó tiêu đấy.]

[Mau quay màn hình lại đi chứ, còn đơ ra đó làm gì!]

[Vẫn là câu nói cũ, nếu hai người này không phải là thật, tôi sẽ lộn ngược ăn... sh!t !!!]

[Đừng nói nhiều nữa, có ai có nhóm chuyên "ship đường" không? Kéo tôi vào với, rất gấp!]

...

Khi mọi người lần lượt thức dậy hoặc quay lại từ khu nghỉ dưỡng, biết Giang Trì Ấp nấu canh giải rượu, ánh mắt họ nhìn anh cứ như nhìn thấy Bồ Tát.

Hứa Tuấn Triết cũng đang say khướt, cảm động đến mức suýt khóc, hai tay nâng bát nhìn Giang Trì Ấp, nói: "Ấp ca à, tôi muốn ra chùa lập bài vị trường thọ cho anh luôn đó."

"Không cần thiết." Giang Trì Ấp liếc cậu ta một cái: "Anh cứ uống thêm canh cho tỉnh táo đã."

"Ừm." Hứa Tuấn Triết úp mặt vào bát, trông y như [chú chó tội nghiệp.jpg].

Cảnh tượng này khiến mọi người cười ầm lên.

Sau khi ăn sáng xong, không biết có phải do canh giải rượu của Giang Trì Ấp hay không, mà sắc mặt mọi người đều tươi tỉnh hơn hẳn, ai nấy nằm dài trên ghế sofa, vừa nói chuyện phiếm vừa thư giãn.

Khán giả trong phòng phát sóng cũng cười lăn cười bò.

[Tôi thấy như thể một bầy cá muối đang nằm đấy vậy.]

[Haha, họ thật quá chân thật, trông y như tôi lúc nằm ườn trên sofa.]

[Không giấu gì các bạn, tôi cũng đang nằm dài đây.]

[Haha, tôi cũng thế...]

[+1]

...

Tổ chương trình đương nhiên không cho phép họ cứ nằm ườn như vậy, chẳng bao lâu, đạo diễn đã bước vào và giao nhiệm vụ.

Mọi người không ai nhúc nhích, chỉ nhướn mắt nhìn đạo diễn một cái.

Đạo diễn hắng giọng hai lần: "Các lão sư ơi, chúng tôi vẫn đang phát sóng trực tiếp đấy!"

Kim Nguyên Thanh giơ tay lên, nói đại một câu: "Xin lỗi đạo diễn, hình như tôi hơi say đồ ăn rồi."

Câu nói của anh khiến mọi người bật cười, cả đám "cá muối" đang nằm cũng cười rung cả người.

"Được rồi." Bạch Lê là người đầu tiên ngồi thẳng dậy, cười nói với mọi người: "Nếu mọi người còn không dậy, đạo diễn sẽ khóc mất thôi."

Hồ Tiểu Ngọc rời lưng khỏi ghế sofa, nhưng lại nghiêng người một cách vô cùng tùy tiện, dựa vào người Bạch Lê.

Ôn Thời nhìn thấy cảnh đó, cười không ngừng: "Đạo diễn, tốt nhất là nói nhiệm vụ nhanh lên, nếu đợi mấy người này tỉnh táo hẳn thì chắc cũng đã tới trưa rồi."

Khán giả xem trực tiếp thấy vậy cũng cười phá lên. Bình luận ngập tràn những tràng cười "hahaha…"

Đạo diễn đành phải chịu thua và nói ra nhiệm vụ: "Kể từ khi các khách mời đến đây, chúng tôi nhận thấy trong biệt thự vẫn còn thiếu một số đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm trong tủ lạnh cũng không còn nhiều. Vậy nên, nhiệm vụ hôm nay là đi mua sắm nhé!"

Vừa dứt lời, Hứa Tuấn Triết ngay lập tức giơ hai tay lên nhưng giọng không có chút cảm xúc nào: "Yeah..."

Đạo diễn tức giận nhưng cũng bật cười, cầm loa lớn hét lên: "Nếu mọi người không mau đi, trưa nay sẽ không có cơm đâu!"

"Tiền mua sắm đâu?" Ôn Thời nhìn đạo diễn, xoa xoa ngón tay.

"Mọi người tự chia thành hai nhóm, một nhóm đi mua đồ dùng sinh hoạt, nhóm còn lại đi mua thực phẩm," đạo diễn nói: "Tôi sẽ đưa tiền cho mọi người."

Vừa nghe đến chia nhóm, Bạch Lê lập tức căng thẳng, theo phản xạ quay sang nhìn Giang Trì Ấp.

Tâm trạng phức tạp đến cùng cực. Cô thật sự không nỡ bỏ qua cơ hội tạo đề tài, nhưng lại rất e ngại tính cách của Giang Trì Ấp. Anh không dễ trêu chọc, thật sự không thể nào trêu đùa anh được.

"Mua thực phẩm thì chắc chắn không thể thiếu đại đầu bếp Ấp ca của chúng tôi rồi," Hứa Tuấn Triết nhanh chóng lên tiếng trước.

Giang Trì Ấp thuận theo lời hắn, nói: "Vậy tôi sẽ đi mua thực phẩm, nếu mọi người muốn ăn gì thì nhớ nói cho tôi biết."

"Không thành vấn đề!"

Bạch Lê lập tức nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng Giang lão sư, tôi khá giỏi trong việc chọn thực phẩm."

Đúng như dự đoán, cô không thể quên mục đích ban đầu của mình, dù sao cô đến đây cũng để tạo đề tài và thu hút sự chú ý mà!

"Ồ hô..."

Ôn Thời cười khúc khích, phải chăng tuyến tình cảm giữa nam và nữ chính sắp được đẩy nhanh rồi? Cô không muốn làm cái bóng đèn đâu.

Cô nhanh chóng giơ tay lên, vừa định nói rằng mình sẽ đi mua đồ dùng sinh hoạt thì nghe Giang Trì Ấp đột nhiên nói: "Ôn lão sư đi cùng chúng tôi đi, em có vẻ rất giỏi trả giá."

"Ơ?" Ôn Thời ngây người.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Giang Trì Ấp lại nói: "Dù Ôn lão sư không biết nấu ăn, nhưng rất giỏi ăn, có thể giúp tôi tham khảo."

Ôn Thời ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Không biết dây thần kinh nào trong đầu cô đã kết nối với anh, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy anh đang rất tức giận.

"Ôn lão sư, được chứ?" Giang Trì Ấp tiếp tục nhìn cô chăm chú.

Anh mặc kệ Ôn Thời có muốn làm cái bóng đèn hay vật trang trí gì khác không nhưng lần này cô nhất định phải theo anh. Để anh cho cô xem rõ ràng liệu anh có chút cảm xúc nào với Bạch Lê hay không, tránh việc cô cả ngày suy nghĩ lung tung.

Ôn Thời còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Gia Khâm đã nhanh nhảu nói trước: "Tôi đi cùng học tỷ Tiểu Thời."

"Vậy những người còn lại sẽ đi mua đồ dùng sinh hoạt," Kim Nguyên Thanh quyết định.

Đến lúc này, Ôn Thời muốn từ chối cũng không kịp nữa, cô không khỏi lườm Giang Trì Ấp một cái.

Tên đàn ông khốn nạn này không định "xử" cô nữa chứ?

Giang Trì Ấp bẻ khớp ngón tay, có chút hối hận vì tối qua đã không gõ thêm vài cái vào đầu cô.

Khán giả trong buồng phát sóng thấy cách chia nhóm này liền vô cùng phấn khích.

[Tôi ngửi thấy mùi vị của một trận chiến căng thẳng!]

[Hahaha, còn cần ngửi nữa sao? Bốn người này đứng cạnh nhau là đã thấy cuộc chiến sống động rồi!]

[Tôi không kén ăn, cảm thấy ghép ai với ai cũng đều đáng yêu!]

[Câm miệng đi, chọn cặp cho đàng hoàng: "Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt" là cặp tuyệt nhất!]

[Vớ vẩn, rõ ràng cặp "Gia Khâm Tiểu Thời" mới tuyệt nhất!]

[Hay quá, các người ra ngoài mà đánh nhau đi.]

[Fan couple Bạch Lê và Giang Trì Ấp đâu rồi? Các người không chuyên nghiệp chút nào!]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com