Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 65: Tạm biệt hoàn toàn với cốt truyện



Sau một giấc ngủ ngon, bên ngoài trời đã sáng rõ, Ôn Thời mới dụi mắt thức dậy từ trên giường. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cảnh hoa cỏ và cầu vòm bên ngoài cửa sổ.

Lúc này cô mới nhớ ra rằng, cô và mẹ đã chuyển đến sống ở biệt viện nhà họ Tống.

Tâm trạng Ôn Thời lập tức tốt lên, cả người cũng tỉnh táo hẳn, cô nhanh chóng đứng dậy rửa mặt.

"Mới dậy à?"

Khi cô xuống lầu, liền thấy Tống Dĩnh đang tưới hoa. Bà cười nói: "Đói chưa, bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, con xuống mau ăn đi."

Ôn Thời bước tới ôm lấy eo bà: "Mẹ ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi. Đợi con, cô nàng lười biếng này, chắc mẹ đã đói đến héo rũ luôn rồi." Tống Dĩnh trêu đùa, nhẹ nhàng bóp mũi cô.

Ôn Thời ôm bà làm nũng một lúc rồi mới đi ăn sáng.

Bên phía đoàn phim, kịch bản vẫn chưa được chốt, nên cô có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi quay lại sau.

Đúng lúc này, cô định nhân cơ hội này để giải quyết nốt vụ việc với Lưu Mỹ Phi, đồng thời đưa công việc của studio vào quỹ đạo.

Ôn Thời đang nghĩ ngợi thì Tống Dĩnh vừa gọi điện thoại, vừa bước vào nhà với sắc mặt không mấy vui vẻ.

"...Được rồi, tôi biết rồi."

Thấy bà cúp máy, Ôn Thời mới hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Là Lưu Mỹ Phi, bà ta muốn gặp con." Ánh mắt Tống Dĩnh lạnh lẽo: "Nếu con không muốn gặp thì cũng không sao, dù sao chứng cứ đã rõ ràng, bà ta không thể chối cãi được!"

Ôn Thời muốn biết tại sao Lưu Mỹ Phi muốn gặp mình, liền đáp: "Con sẽ đi gặp bà ta."

Hai mẹ con thay đồ xong, lái xe đến đồn cảnh sát.

Sau khi Tống Dĩnh báo cảnh sát và nộp bằng chứng, Lưu Mỹ Phi nhanh chóng bị đưa đến đây, nhưng bà ta vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận tội. Sáng nay, bà ta gào thét đòi gặp Ôn Thời.

Khi Ôn Thời gặp Lưu Mỹ Phi, bà ta vẫn còn chút son phấn sót lại trên mặt, tóc tai bù xù, trông hoàn toàn khác với hình ảnh người phụ nữ thanh lịch và luôn chỉn chu trong trí nhớ.

Thấy Ôn Thời, Lưu Mỹ Phi lập tức đứng dậy, kích động định nắm tay cô, nhưng bị Tống Dĩnh ngăn lại.

"Tiểu Thời..." Bà ta càng kích động hơn: "Tiểu Thời, dì bị oan, dì bị oan thật mà! Dì là người yêu thương con nhất, dì sao có thể hại con chứ?"

Ôn Thời bình tĩnh nhìn cô ta, giọng lạnh nhạt: "Dì muốn gặp tôi chỉ để nói những điều này thôi à?"

"Tiểu Thời, con không tin dì sao?" Lưu Mỹ Phi vừa nói vừa khóc: "Chẳng phải dì đã chăm sóc con từ bé sao? Con quên rồi à? Khi không ai ủng hộ con, chỉ có dì luôn đứng về phía con, chỉ có dì lắng nghe tâm sự của con. Không phải con từng nói rằng dì còn giống mẹ hơn cả mẹ con sao?"

Những lời này như dao đâm vào tim Tống Dĩnh, khiến sắc mặt bà tái nhợt.

Lưu Mỹ Phi nhìn thấy phản ứng của Tống Dĩnh, trong mắt liền ánh lên sự đắc ý.

Bà ta lớn lên cùng Tống Dĩnh, nhưng gia thế không bằng, kết hôn cũng không bằng. Nhưng thế thì sao chứ? Con gái mà Tống Dĩnh luôn coi như bảo bối lại là một kẻ ngốc, bị bà ta nắm trong lòng bàn tay, dễ dàng dỗ dành xoay như chong chóng.

Ngay từ đầu, Lưu Mỹ Phi đã nhắm vào nhan sắc của Ôn Thời, dụ cô bước vào giới giải trí để kiếm tiền cho mình, còn khiến cô ngày càng xa rời gia đình.

Mỗi lần đến nhà họ Ôn, nhìn thấy Tống Dĩnh khóc lóc, trong lòng bà ta thấy vô cùng hả hê.

Dù lần này bị Tống Dĩnh bắt được nhược điểm, thì cũng sao chứ? Ôn Thời chắc chắn không thể rời xa bà ta. Chỉ cần bà ta khóc lóc một chút, Ôn Thời chắc chắn sẽ mềm lòng mà tha cho bà.

Bà ta định bụng sẽ thưởng thức vẻ mặt đau khổ đến cùng cực của Tống Dĩnh!

Nhưng mọi thứ lại không diễn ra như bà ta mong muốn. Đối diện với Lưu Mỹ Phi, Ôn Thời hoàn toàn không có chút dao động nào.

Từ lúc Lưu Mỹ Phi bắt đầu khóc, Ôn Thời đã đoán được bà ta định làm gì.

Chẳng qua chỉ muốn dùng chiêu trò cũ để dỗ dành, khiến cô mềm lòng tha thứ cho bà ta. Nhưng lần này, Lưu Mỹ Phi đã tính toán sai rồi!

Cô ôm lấy cánh tay của Tống Dĩnh, làm nũng đáng yêu: "Mẹ à, con chưa bao giờ nói những lời như vậy, bà ta chỉ muốn chia rẽ tình cảm mẹ con chúng ta thôi!"

Lưu Mỹ Phi sững sờ. Chết tiệt! Đây là trò gì vậy?

Nghe lời Ôn Thời nói, sắc mặt Tống Dĩnh quả nhiên dịu lại, bà vỗ vỗ tay cô, ánh mắt nhìn Lưu Mỹ Phi như mang theo lưỡi dao.

Lưu Mỹ Phi định nói thêm điều gì, nhưng Ôn Thời lạnh lùng cắt ngang: "Đúng vậy, trước đây tôi rất thích và tin tưởng dì, nhưng tại sao dì lại phản bội tôi?"

Lưu Mỹ Phi vội vàng khóc lóc: "Dì không phản bội con, dì thật sự bị oan!" 

Vừa nói, bà ta vừa liếc mắt về phía Tống Dĩnh, từng cử chỉ đều ám chỉ rằng chính Tống Dĩnh đã đổ oan cho bà ta.

Bà ta còn muốn gây chia rẽ giữa hai mẹ con họ sao?

Ôn Thời cười lạnh một tiếng: "Dì không thấy nực cười sao? Lẽ nào tôi không tin mẹ mình mà lại tin dì?"

Lưu Mỹ Phi sững người, vội vàng nói tiếp: "Nhưng dì thật sự không làm sổ sách giả, dì chưa hề lấy một đồng nào của con!"

"Dì còn làm sổ sách giả nữa à?" Mắt Ôn Thời trợn tròn: "Thì ra từ lâu dì đã lên kế hoạch lừa gạt tôi, dì muốn nuốt trọn tiền của tôi rồi phải không!"

Cô liền ôm chặt cánh tay Tống Dĩnh, tức giận giậm chân: "Mẹ! Con đã bảo rồi, con là một thiên tài đầu tư, sao lại lỗ nhiều tiền đến vậy! Hóa ra là do bà ta nuốt mất, mẹ phải bắt bà ta trả hết tiền lại cho con! Ai mà biết được trong đó còn bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của con!"

Bộ dạng của Ôn Thời khiến Lưu Mỹ Phi há hốc mồm, đến mức quên cả khóc.

Tống Dĩnh vỗ nhẹ tay Ôn Thời, an ủi: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ lấy lại toàn bộ tiền của con!"

Ôn Thời gật đầu thật mạnh, vừa nhìn Lưu Mỹ Phi giận dữ, vừa như đang nhìn một con quái vật nhỏ sắp phun ra tiền, cô chỉ muốn lao tới đập cho bà ta một trận, épbà ta nôn hết số tiền đã chiếm đoạt ra!

"Tiểu... Tiểu Thời, con làm sao vậy?" Lưu Mỹ Phi cuối cùng cũng nhận ra thái độ của Ôn Thời hoàn toàn khác trước, lạnh toát mồ hôi, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Nếu Ôn Thời thực sự không tin bà ta nữa, vậy thì bà ta thật sự tiêu đời!

"Dì sao có thể lừa con được chứ, trên thế gian này chỉ có mình dì là ủng hộ con vào giới giải trí, chỉ có dì hiểu con! Con phải tin dì, dì sẽ không bao giờ hại con đâu!"

Ôn Thời nhìn bà ta vẫn còn vùng vẫy, cười lạnh một tiếng: "Dì đúng là sẽ không hại tôi, dì chỉ muốn tiền của tôi thôi. Dì thực sự nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Dì thấy danh tiếng của tôi đã tàn tạ, không thể giúp dì kiếm tiền nữa, nên mới muốn bố tôi tống tôi ra nước ngoài, để có thể chiếm toàn bộ số tiền của tôi!"

"Dì  thật là quan tâm đến tôi, đến mức muốn vắt kiệt mọi giá trị của tôi!"

Nghe xong lời này, mặt nạ giả tạo của Lưu Mỹ Phi hoàn toàn sụp đổ, bà ta hét lên: "Con nói dối! Dì không hề làm như vậy!"

Bà ta chỉ vào hai người, gằn giọng: "Là các người, các người hãm hại tôi!"

Sắc mặt của Tống Dĩnh và Ôn Thời vẫn lạnh lùng, không hề dao động trước những lời của bà ta.

Sự bình thản của hai người khiến Lưu Mỹ Phi hoàn toàn suy sụp. Bà ta gào lên: "Chỉ là một chút tiền thôi mà, đối với hai người chẳng là gì cả, tại sao lại không thể bỏ qua cho tôi! Ôn Thời, trước đây tôi đã đối xử với con tốt như vậy, con đúng là kẻ vong ân bội nghĩa!"

Bà ta vẫn chưa nhận ra rằng, tiếng gào thét đó đã ngầm thừa nhận tội lỗi của mình.

Và tất cả đã được cảnh sát bên cạnh ghi chép lại.

Lưu Mỹ Phi giờ đây không còn cách nào để lật ngược tình thế nữa!

Những lời tục tĩu của bà ta, Ôn Thời và Tống Dĩnh đều không muốn nghe thêm nữa. Mọi chuyện còn lại sẽ giao cho luật sư giải quyết.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Ôn Thời thở phào một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Xử lý xong chuyện của Lưu Mỹ Phi, cô coi như đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với cái cốt truyện chết tiệt này rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com