Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 68: Cút Hết Đi



“Cô, cô…”

Triệu Yên hoàn toàn không ngờ rằng Ôn Thời sẽ đột nhiên vạch mặt như vậy, hơn nữa mỗi câu nói đều như đâm vào tim cô. Triệu Yên tức giận đến mức suýt ngất, tay chỉ vào Ôn Thời, lắp bắp “Cô” một hồi nhưng không thể nói nên lời.

“Lần này nghe rõ rồi chứ? Nghe rõ thì mau cút đi cho tôi!” Ôn Thời túm lấy bản hợp đồng, ném thẳng vào người cô ta.

Trợ lý của Triệu Yên còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ôn Thời lập tức quét tới, giọng lạnh nhạt: “Nếu các người còn dám hỏi tôi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, vậy thì chúng ta gặp nhau tại tòa!”

Lời của trợ lý Triệu Yên bị chặn ngay lại, chỉ có thể nhìn Triệu Yên, mong cô ta đưa ra quyết định.

Triệu Yên có thể quyết định gì đây, mọi chuyện đã nói rõ ràng đến vậy, cho dù lôi Ôn Thời ra tòa thì hợp đồng này cô ta cũng không được lợi gì. Cuối cùng cô ta chỉ có thể túm lấy bản hợp đồng, đứng dậy, trừng mắt nhìn Ôn Thời một cái.

Còn dám trừng mắt với cô à!

Lửa giận trong Ôn Thời bùng lên ngay lập tức: " Khoan đã!”

Cô lạnh lùng nói: “Không phục à? Thế thì đợi đó, ngày mai tôi sẽ để luật sư mang sổ sách của Lưu Mỹ Phi đến, đối chiếu rõ ràng từng đồng với cô. Tôi không cần nhiều, chỉ cần phần trăm chia lợi nhuận trong hợp đồng, cô phải trả cho tôi đủ từng xu! Nếu không, chúng ta lại gặp nhau ở tòa!”

Nhìn khuôn mặt tái mét như tờ giấy của Triệu Yên, Giang Trì Ấp và Tiểu Mạnh chỉ biết lắc đầu cười không nói gì.

Cuộc sống yên ổn không muốn, tự nhiên lại đi gây sự với cô ấy làm gì chứ!

Triệu Yên không dám nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ dẫn người của mình rời đi.

Ôn Thời cũng không ngăn cản, quay đầu nói với Tiểu Mạnh: “Lát nữa bảo anh Minh nhớ tìm luật sư, kiểu gì Triệu Yên cũng đã nuốt không ít tiền, xem anh ấy đòi lại được bao nhiêu thì đòi.”

“Còn nữa, lát nữa gọi điện cho tập đoàn, từ giờ tất cả các thương hiệu thuộc Tập đoàn nhà họ Ôn đều không được hợp tác với Triệu Yên nữa, những hợp đồng đã ký kết cũng phải chấm dứt ngay lập tức. Gửi hợp đồng của cô ta cho bộ phận pháp lý, nếu cô ta dám đòi tiền bồi thường, thì bảo họ kiện chết cô ta luôn!”

“Anh trai tôi bên đó tôi sẽ báo trước, cậu cứ yên tâm làm việc với pháp lý của công ty.” Ôn Thời lại nói thêm: “Bên Tập đoàn nhà họ Tống, tôi cũng sẽ nói với mẹ tôi, đến lúc đó cũng cần cậu theo dõi thêm.”

Tiểu Mạnh cầm sổ tay ghi chép không ngừng, sau khi cô nói xong, liền gật đầu: “Sếp cứ yên tâm, sếp còn dặn gì thêm không?”

“Trước mắt cứ như vậy đã. Những dự án mà Triệu Yên đang tham gia thì không cần động tới, tránh việc cô ta đường cùng rồi quay lại cắn ngược chúng ta. Hợp đồng đã chấm dứt, chúng ta thu hồi nguồn lực của mình là hợp lý, nhưng nếu làm quá sẽ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chúng ta.”

Tiểu Mạnh gật đầu lia lịa: “Sếp suy tính sâu xa, không có chúng ta chống lưng, chẳng mấy chốc cô ta sẽ lộ rõ bộ mặt thật, lúc đó chúng ta cũng không cần phải bẩn tay phong sát cô ta.”

“Không tệ, tiến bộ rồi đấy.” Ôn Thời gật đầu khen ngợi.

Giang Trì Ấp nghe hai người tự tâng bốc lẫn nhau, cảm thấy buồn cười, lặng lẽ đứng dậy đi đến quầy bar pha cho Ôn Thời một ly trà sữa, đặt bên cạnh cô.

Tâm trạng của Ôn Thời vốn luôn ổn định, rất hiếm khi thấy cô vì chuyện gì mà tức giận như vậy. Để khiến cô nổi giận thế này, cũng xem như là một "tài năng" đặc biệt.

Ôn Thời ngước nhìn anh một cái, sau đó mới cầm ly trà sữa lên uống một ngụm. Hương vị ngọt ngào lập tức giúp cô xoa dịu phần nào cảm xúc, cô mỉm cười với anh: “Cảm ơn Giang lão sư.”

“Không có gì.”

Giang Trì Ấp cũng nhẹ nhàng hơn, hoàn toàn không nhận ra rằng tâm trạng của mình đang bị cô tác động.

Không lâu sau, Ngô Phương Thần cũng đến.

Hợp đồng của Ngô Phương Thần không khác Triệu Yên là mấy, nhưng anh ta thông minh hơn cô ta nhiều. Trước khi Ôn Thời kịp mở miệng, anh ta đã chủ động nói về việc muốn chấm dứt hợp đồng, còn tự nguyện đề nghị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho studio.

Thấy thái độ anh ta tốt như vậy, Ôn Thời liền bảo Tiểu Mạnh nói chuyện với anh ta, còn mình thì cầm cốc ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thả hồn mơ màng.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Ngô Phương Thần rất vui vẻ đồng ý số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

Như thể sợ Ôn Thời sẽ đối phó với mình, anh ta còn cười nịnh nọt: “Nếu Ôn lão sư cần tôi giúp gì trong vụ việc của Lưu Mỹ Phi, cứ nói với tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nếu cần tôi ra tòa làm chứng, tôi đảm bảo một cuộc gọi là tôi có mặt ngay.”

Ôn Thời liếc nhìn anh ta một cái, không khỏi cảm thán, studio nhỏ này đúng là "ngọa hổ tàng long", ai cũng đều là những kẻ tinh ranh.

Thấy Ôn Thời không có thái độ gay gắt với mình, Ngô Phương Thần liền đề nghị: “Cũng đã muộn rồi, không biết Ôn lão sư và Giang lão sư có muốn cùng tôi đi ăn một bữa không?”

Chưa kịp để Ôn Thời hay Giang Trì Ấp mở miệng, Tiểu Mạnh đã thay họ từ chối khéo: “Xin lỗi anh Ngô, lát nữa chúng tôi còn có việc cần bàn, e rằng không có thời gian ăn cùng anh.”

Sắc mặt Ngô Phương Thần không thay đổi, nụ cười trên môi cũng không hề suy suyển: “Vậy thật đáng tiếc, thế thì tôi không làm phiền Ôn lão sư và Giang lão sư nữa.”

Nói xong, anh ta lập tức cáo từ và nhanh chóng rời đi cùng trợ lý.

Khi Ngô Phương Thần vừa đi khỏi, Tiểu Mạnh rùng mình, lẩm bẩm: “Loại người mặt cười này còn đáng sợ hơn hẳn loại như Triệu Yên.” Rồi cô quay sang hỏi Ôn Thời: “Sếp định tha cho anh ta dễ dàng vậy sao?”

“Những tài nguyên cần thu hồi đương nhiên phải lấy lại toàn bộ.” Ngón tay Ôn Thời nhẹ nhàng vuốt quanh miệng cốc, ánh mắt hơi lạnh lùng: " Bảo anh Minh theo dõi động tĩnh của anh ta, nếu anh ta thông minh, không cần phải cản đường. Nhưng nếu anh ta âm thầm giở trò, lập tức hạ bệ anh ta!”

Ánh mắt của Giang Trì Ấp dừng lại một chút trên ngón tay trắng muốt của cô, sau đó anh rời ánh mắt đi, rồi lên tiếng: “Trông anh ta có vẻ khá tự tin, có lẽ đã tiếp xúc với các công ty hoặc studio khác rồi. Chúng ta cứ chờ xem anh ta ký với bên nào là có thể đoán được hướng đi của anh ta.”

“Công ty của chúng ta chưa chính thức niêm yết mà đã có người ra tay rồi sao?”

Nghe lời anh nói, Ôn Thời lập tức nhận ra điều bất thường.

Sớm đã biết rằng cô rất thông minh, nhưng lần này lại càng khiến Giang Trì Ấp phải nhận thức lại về cô. Lần trước gặp Ôn Tĩnh Vân, anh đã biết rằng phía sau Lưu Mỹ Phi còn có Công ty điện ảnh Tử Hoa hỗ trợ.

Theo ý của Ôn Tĩnh Vân là không cần nói cho Ôn Thời biết, họ sẽ xử lý chuyện này trong âm thầm.

Anh không ngờ mình chỉ nói một câu, cô đã nhanh chóng nhận ra ngay lập tức. Anh chỉ có thể cười khổ nói: “Đúng vậy, có vài người muốn đối phó chúng ta.”

Ôn Thời gật đầu: " Tôi đã thấy kỳ lạ, Lưu Mỹ Phi làm sao có thể có sức mạnh lớn như vậy, hóa ra là có người đứng sau. Chuyện thương trường, tôi không giúp gì được, mọi người cố gắng lên.”

“Ôn lão sư khiêm tốn rồi, cô còn có bằng thạc sĩ kép về quản trị kinh doanh đấy.”

Giang Trì Ấp rất thích cái cảm giác chỉ cần nói nửa câu là cô đã hiểu ngay ý anh. Giống như sự hòa hợp từ sâu thẳm trong tâm hồn, lần đầu tiên anh cảm thấy việc giao tiếp với người khác là một điều dễ dàng và thú vị đến vậy.

Ôn Thời lườm anh một cái, biết rằng anh đang trêu chọc mình, cô không đáp lại anh, mà quay sang nói với Tiểu Mạnh: “Chuyện của hai người còn lại cũng giao cho cậu xử lý. Hợp đồng của họ vẫn ổn, nếu không có gì mờ ám, có thể soạn lại hợp đồng mới và giữ họ lại.”

“Hiểu rồi, sếp.”

“Có thể nhờ anh Minh giúp đỡ thêm cho cậu, đừng làm việc quá sức.”

Tiểu Mạnh cảm động đến rưng rưng: "Sếp yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, và cũng sẽ chăm sóc tốt cho hai sếp!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com