Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 75: Rốt cuộc là ai đang đẩy thuyền?



"Anh ổn chứ?"

Sau một hồi hỗn loạn, vì xe của Ôn Thời là rộng rãi nhất, nên Giang Trì Ấp đã được đưa qua đây và đang dựa nằm trên ghế sofa.

Bây giờ thì đúng thật là phiên bản "chiến bại" thật rồi.

Ôn Thời rót một cốc nước nóng, đặt trước mặt anh.

"Lúc này anh đừng có mà cố nữa, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, lỡ mà có chấn thương bên trong thì sao?"

Giang Trì Ấp cầm lấy cốc, ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười: "Em quan tâm tôi à?"

Ôn Thời ngẩn người, rồi không hề giữ hình tượng mà đảo mắt trắng dã: "Không đẹp trai lắm mà cũng ảo tưởng quá nhỉ. Tôi chỉ lo anh xảy ra chuyện thật, phải thay diễn viên chính thì làm chậm tiến độ quay thôi!"

"Em yên tâm." Giang Trì Ấp uống một ngụm nước rồi nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ quay đâu."

Ôn Thời không khỏi nhớ tới vết bầm tím lớn ở lưng dưới của anh, máu vẫn còn thấm ra, vết bầm ấy gần như bao phủ toàn bộ phần lưng dưới của anh.

Đây là vết thương mới, tới ngày mai chắc chắn sẽ đau hơn, có khi còn chẳng dậy nổi. Vậy mà gọi là vết thương nhỏ sao!

Giang Trì Ấp nhẹ nhàng mỉm cười, giọng trầm thấp: "Ở đoàn phim nhiều năm, chuyện bị thương là cơm bữa, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."

Ôn Thời khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm: "Giang ảnh đế không chỉ có cơ bụng cứng, miệng còn cứng hơn."

Nghe thấy câu này, Giang Trì Ấp suýt sặc nước, anh cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nơi được quấn nhiều lớp băng dày, điều này mang lại cho anh một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Khiến anh không khỏi nghi ngờ trạng thái tinh thần của mình đang xuống dốc.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng bị người phụ nữ này làm cho phát điên!



Giang Trì Ấp bị thương, nhưng đoạn phim quay trước đó lại đạt hiệu quả bất ngờ, đạo diễn Chu lập tức cho qua.

Những cảnh khác của anh được dời lại, sau khi bàn bạc, họ quyết định quay cảnh của Tô Di Ninh trước.

Ôn Thời cũng trở lại phim trường để tiếp tục làm trợ lý đạo diễn.

"Tiểu Giang không sao chứ?" Đạo diễn Chu hạ giọng hỏi cô.

Ôn Thời đang nhanh chóng sắp xếp thứ tự các cảnh quay trong kịch bản, nghe thấy vậy liền đáp: "Chắc không sao đâu, cụ thể thì anh phải hỏi bác sĩ theo đoàn."

"Bác sĩ chỉ có thể chẩn đoán tình trạng sức khỏe, chức năng cơ thể có vấn đề hay không, chẳng phải nên hỏi cô sao." Đạo diễn Chu lại hạ giọng hơn nữa: " Hai người vừa rồi chẳng phải ở riêng với nhau à?"

Ôn Thời ngước mắt lên nhìn ông, nhanh chóng chớp chớp mắt, không hiểu ông đang ám chỉ điều gì.

Chức năng cơ thể?

Cô nghĩ nghĩ, có lẽ là hỏi về khả năng di chuyển của Giang Trì Ấp.

"Chức năng của anh ấy vẫn bình thường mà." Thế là cô nhẹ nhàng trả lời.

Đạo diễn Chu cũng chớp mắt nhanh một cái, đột nhiên nhận ra câu nói của mình có chút mơ hồ.

Ông rất muốn hỏi thêm: "Chúng ta đang nói về cùng một loại "chức năng" đấy chứ?"

Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Ôn Thời, ông không thể nào nói ra được, chỉ đành đáp lại: "Ừ, vậy thì tốt."

Ôn Thời bối rối nhìn ông một cái, không hiểu sao đột nhiên ông lại lúng túng như vậy.

"Được rồi, các bộ phận chuẩn bị!"

Cảnh quay bắt đầu, cô cũng ném mấy câu hỏi nhỏ nhặt này ra khỏi đầu.

Vì chuyện Giang Trì Ấp bị thương vào buổi sáng, nên buổi chiều mọi người đều tập trung hơn rất nhiều. Tô Di Ninh cũng có màn thể hiện xuất sắc, khiến buổi quay diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Ôn Thời vì chạy qua chạy lại suốt buổi nên gần như kiệt sức.

Cô đang ngồi bệt trên ghế, thở dốc, thì Tô Di Ninh kéo ghế của mình lại gần.

Ôn Thời không còn sức để tránh, chỉ đành giơ tay chắp lại trước ngực: "Chị Tô, em xin chị tha cho em!"

"Nhìn bộ dạng yếu ớt của em kìa!" Tô Di Ninh nhìn cô từ trên xuống dưới đầy vẻ chê bai, rồi nói: "Tôi chỉ muốn hỏi thăm xem Giang Trì Ấp thế nào thôi."

Ôn Thời nhíu mày, sao hết người này đến người khác cứ chạy đến hỏi cô vậy?

Cô đâu phải là bác sĩ!

Dù sao cũng là do quan tâm, Ôn Thời vẫn đáp: "Anh ấy nói không sao, nhìn anh ấy có vẻ cũng ổn."

Tô Di Ninh gật đầu, vẻ mặt như muốn nói: [Biết ngay hỏi cô là đúng mà.]

Ôn Thời cảm thấy có chút lo lắng vì ánh mắt của Tô Di Ninh. "Chị Tô, chị có gì muốn nói thì cứ nói, nhìn em như vậy làm gì?"

"Chị chỉ muốn hỏi, hai ngày nữa các em lại đi quay show thực tế phải không?" Tô Di Ninh nhẹ nhàng ho khan.

Ôn Thời gật đầu, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ngạc nhiên như vừa phát hiện ra một châu lục mới: "Không lẽ chị Tô đang theo dõi show thực tế của bọn em?"

Bị phát hiện, Tô Di Ninh có vẻ hơi lúng túng, cô lườm Ôn Thời một cái: "Sao nào, không được chắc? Ai mà chẳng cần một chút giải trí trong lúc ăn cơm chứ!"

"Được chứ ạ." Ôn Thời cười đầy đắc ý: " Để em đoán xem, có phải chị Tô thường vào xem trong phòng livestream của em không?"

Lần này, Tô Di Ninh lại gật đầu thẳng thắn: "Ừ, trong số mấy người đó, chỉ có em là trông dễ coi một chút."

Ôn Thời không khỏi giật giật khoé mắt. Không hổ danh là "nữ phụ ác độc", cô ấy thật sự ghét tất cả mọi người một cách công bằng.

"Này!"

Nghe tiếng gọi "Này" từ Tô Di Ninh, khoé mắt Ôn Thời lại giật giật thêm lần nữa, thầm nghĩ: "Quả nhiên ngay cả mình cũng bị chị ấy ghét."

"Giang Trì Ấp nấu ăn ngon thật à?"

Nghe câu hỏi tọc mạch này, Ôn Thời bắt đầu nghi ngờ không biết Tô Di Ninh có bị ai nhập vào không.

Người luôn ghét người khác tọc mạch như Tô Di Ninh, mà giờ lại bắt đầu tò mò về chuyện người khác ư?

"Hỏi em đấy!" Tô Di Ninh không kiên nhẫn mà chọc vào mặt cô.

Ôn Thời bị chọc đau, lập tức tỉnh táo lại, xoa mặt rồi trả lời: "Ngon thật mà, không nói ngoa, tài nấu ăn của anh ấy thực sự là đỉnh chóp."

Tô Di Ninh lại hỏi tiếp: "Vậy em thích ăn đồ ăn anh ấy nấu lắm hả?"

"Ừ." Ôn Thời gật đầu, thầm nghĩ: "Giống như chị ghét mọi người một cách công bằng, thì em cũng thích tất cả những món ăn ngon như nhau."

Tô Di Ninh cũng gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hài lòng với câu trả lời của cô: "Vậy thì em hãy thể hiện thật tốt trong show thực tế nhé."

Nói xong, Tô Di Ninh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô rồi đứng dậy, kéo ghế đi mất.

Ôn Thời chỉ còn biết ngồi đó với gương mặt đầy vẻ mơ hồ.

Không phải chứ...

Ôn Thời hoảng hốt ôm mặt. Không lẽ chị Tô cũng bắt đầu có hứng thú với Giang Trì Ấp rồi sao?

Đừng mà, chị Tô!

Nhưng điều mà Ôn Thời đang hoảng sợ không thể ngờ tới, là sau khi Tô Di Ninh trở về góc riêng của mình, cô đã rút điện thoại ra, mở một nhóm chat có tên "Fan CP Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt (Không Công Khai)."

Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của cô lóe lên một tia nhiệt huyết hiếm có, ngón tay nhanh chóng gõ trên khung chat.

"Theo nguồn tin đáng tin cậy từ bạn tôi, Ôn Thời vừa thừa nhận rằng Giang Trì Ấp nấu ăn rất ngon, cô ấy đặc biệt thích ăn đồ anh ấy nấu!"

"Thật hả trời!"

Một câu nói thôi đã làm nhóm chat bùng nổ.

"Tôi biết mà! Cái biểu cảm đấy của bình hoa đó không thể lừa được ai!"

"Tính tới tính lui thì cũng bằng với việc Ôn Thời thích Giang Trì Ấp rồi, aaaa..."

"Này này, thông tin này chắc chắn không?"

Tô Di Ninh nhanh chóng đáp lại: "Chắc chắn mà! Bạn tôi là diễn viên cùng đoàn với Ôn Thời, chính miệng cô ấy hỏi, chính miệng Ôn Thời trả lời!"

"Aaaa, tôi phải lan truyền thông tin này ra, để tất cả đồng đội của chúng ta biết!"

Tô Di Ninh gõ nhanh: "Đúng thế, hãy để mọi người đều biết rằng: " Biệt Thời Giang Tẩm Nguyệt" là couple đáng đẩy nhất!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com