Sau khi kết thúc buổi livestream, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Thời đã ngủ trưa một chút nên giờ có chút khó ngủ, cô quyết định ra vườn đi dạo.
Đi dạo một vòng ở vườn sau, khi chuẩn bị quay về phòng, cô bỗng thấy Hồ Tiểu Ngọc và Đường Thiệu Khả đang kéo nhau ra khỏi biệt thự.
“Đường Thiệu Khả, cậu đừng tùy hứng như thế, nếu cậu bỏ đi, tôi biết giải thích với mọi người thế nào đây!"
“Cậu thích giải thích thế nào thì giải thích!" Đường Thiệu Khả hất mạnh tay cô ấy ra: "Hai năm làm nhóm tạm thời thôi mà, chưa đầy một tháng nữa là tan rã, cậu bớt tỏ ra mình là đội trưởng đi."
“Tôi chỉ không muốn ở chung phòng với các người nữa, thì sao nào?" Cô cười khẩy: "Chẳng phải lần trước các người cũng ở ngoài qua đêm à, sao các người được mà tôi thì không?"
“Chúng tôi đi theo hoạt động tập thể, tổ chương trình đều biết cả. Còn cậu tự ý rời đi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi phải giải thích thế nào với họ?" Hồ Tiểu Ngọc thở dài bất lực. “Nếu cậu thực sự muốn đi, ít nhất hãy để tôi liên lạc với tổ chương trình trước được không?"
Đường Thiệu Khả tức giận nói: “Cậu muốn gì? Muốn để mọi người đều biết tối nay tôi ở ngoài sao?"
“Tôi chỉ lo cho an toàn của cậu thôi!"
“Tôi không cần cậu lo, cũng chẳng cần cậu quản, cậu chỉ cần giữ cái miệng của cậu lại là được rồi!"
Nói xong, Đường Thiệu Khả kéo vali rời đi thẳng.
Hồ Tiểu Ngọc hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu quay lại biệt thự.
Sau khi cả hai đã đi khuất, Ôn Thời mới bước ra từ sau bụi cây bách, có chút khó chịu nhìn về phía cổng.
Cô nhóc nhỏ tuổi mà tính khí không nhỏ chút nào.
“Ôn Thời…"
Ôn Thời giật mình suýt nhảy dựng lên, quay ngoắt lại thì thấy Giang Trì Ấp đang đứng sau lưng mình.
“Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng đột ngột lên tiếng sau lưng người khác sao? Thật sự sẽ làm người ta sợ chết khiếp đấy!" Cô vỗ ngực, tức giận siết chặt tay muốn đấm anh.
Giang Trì Ấp đang mặc áo thể thao đơn giản, khăn vắt trên cổ, trông như vừa tập thể dục xong, cơ thể còn nóng hầm hập.
Không ngờ lại dọa cô sợ, anh liền xin lỗi: “Xin lỗi, anh chỉ thấy em đứng ở đây nên gọi một tiếng thôi."
Ôn Thời hừ nhẹ, không thèm để ý đến anh nữa.
“Vừa có người rời đi à?" Giang Trì Ấp bước đến bên cạnh cô, nhìn về phía cổng.
Ôn Thời gật đầu: "Ừ, Đường Thiệu Khả tính khí thật là khó ở, còn quát mắng cả Tiểu Ngọc."
“Ôn Thời à" Giang Trì Ấp cúi đầu nhìn cô, bất lực nói: "Đôi khi làm người không thể quá tử tế được, nếu không, người ta sẽ nghĩ em dễ bị bắt nạt."
Nói rồi, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra và gọi một cuộc.
“Ơ? Sao anh lại có điện thoại?" Ôn Thời ngạc nhiên hỏi.
Giang Trì Ấp đưa tay ra hiệu im lặng. Khi đầu dây bên kia bắt máy, anh nói thẳng: “Đường Thiệu Khả đã rời đi rồi, sáng mai trực tiếp chấm dứt hợp đồng với cô ta. Không sao đâu, tiền vi phạm hợp đồng vẫn sẽ trả, lấy từ quỹ công ty."
Ôn Thời càng nghe càng thấy bất ngờ, mắt cô mở to kinh ngạc: "Anh… anh cũng đầu tư vào chương trình này sao?"
Giang Trì Ấp kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Còn điều gì em chưa biết nữa à?"
“Tôi, tôi…" Ôn Thời nhớ lại chuyện buổi trưa, nhất thời không biết nói gì, đành lấp li.ếm: "Ý anh là gì đây?"
Giang Trì Ấp định trêu đùa cô thêm chút nữa, nhưng sợ cô xấu hổ bỏ chạy, nên không chọc ghẹo nữa mà thành thật chia sẻ: “Anh có một công ty đầu tư phim ảnh riêng, không thì sao anh trai em lại hợp tác với anh được?"
Cô cứ tưởng đã hiểu thấu người trước mặt nhưng không ngờ lại có nhiều “bí mật" đến thế...
Ôn Thời bĩu môi: "Vậy anh giỏi quá rồi, hèn gì tổ chương trình không tịch thu điện thoại của anh."
"Tôi chỉ tranh thủ buổi tối để xử lý công việc còn tồn đọng thôi." Giang Trì Ấp bất lực nói: "Ban ngày tôi cũng giống mọi người, không được dùng điện thoại."
Ôn Thời chỉ thuận miệng nói chứ không thực sự muốn trách chuyện điện thoại, nghe anh nói vậy, cô hỏi lại: "Thật không?"
"Không thì thế này, để điện thoại chỗ em, em giữ hộ anh?" Giang Trì Ấp đưa điện thoại cho cô.
Ôn Thời nhăn mũi: "Ai thèm giữ hộ anh chứ." Cô nói xong thì rùng mình vì lạnh: "Lạnh quá, vào nhà thôi."
Giang Trì Ấp thu lại điện thoại, trong lòng có chút hụt hẫng.
Hiểu một người không chỉ qua việc đọc tài liệu hay sở thích của họ, mà cần tiếp xúc và quan tâm từ chính tâm hồn. Trước đây, có lẽ cô vì không thể gặp gỡ nên mới phải dựa vào thông tin để hiểu anh. Nhưng giờ anh đang đứng trước mặt cô, vậy mà cô vẫn chỉ dùng những thông tin đã biết để phán đoán về anh.
Cô nghĩ đã nhìn thấu con người anh và những "bí mật nhỏ" mà cô không biết chẳng qua là vì cô không thực sự muốn tìm hiểu con người thật của anh.
Giang Trì Ấp chợt nhận ra, có lẽ trong mắt cô, anh thực sự chỉ là một người xa lạ.
Giống như Đường Thiệu Khả, cô chẳng hề để tâm, thậm chí sự xúc phạm của Đường Thiệu Khả cũng không thể khiến cô bận lòng hay nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào.
Chết tiệt! Có lẽ khả năng đọc tâm này nên dành cho người phụ nữ vô tâm này thì tốt hơn!
"Đi thôi, nhìn anh toát mồ hôi nhiều thế, anh không thấy lạnh à?" Thấy anh không đi theo, Ôn Thời quay đầu nhìn anh: "Anh vẫn còn bị thương mà, sao cứ thích vận động vào ban đêm thế?"
"Vì ban ngày tôi phải làm việc liên tục!" Giang Trì Ấp buột miệng nói ra.
Nói xong, anh lập tức hối hận, tại sao giọng mình lại nghe như đang oán thán vậy chứ!
Ôn Thời ngớ người rồi bật cười: "Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ không trêu anh chuyện này nữa, anh làm gì mà giận dữ thế."
Giang Trì Ấp nghiến răng, nhưng quyết định không so đo với cô nữa, nếu không có lẽ anh sẽ bị cô làm cho phát điên mất!
"Vào nhà thôi."
"Ừ."
Khi Giang Trì Ấp bước ngang qua cô, Ôn Thời chợt ngửi thấy một mùi máu tanh từ người anh, cô vô thức nhìn về phía lưng anh.
Vết thương lại rách rồi?
"Này, anh có thể quan tâm đến cơ thể mình một chút không!"
Giọng của Ôn Thời có phần gay gắt, còn Giang Trì Ấp quay lại đáp lại còn gay gắt hơn.
"Em yên tâm đi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi phát sóng trực tiếp của chương trình, càng không làm chậm tiến độ quay phim. Vậy nên đừng nói mấy lời này khiến tôi nghĩ rằng em đang lo lắng cho tôi!"
Ôn Thời bị anh làm cho ngớ người, không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy.
"Tôi biết em chỉ hỏi cho có thôi." Giang Trì Ấp thở dài, xoa nhẹ lông mày, giọng nói trầm xuống: "Là tôi phản ứng hơi thái quá, xin lỗi, có lẽ tôi hơi mệt rồi. Tôi đi nghỉ trước đây."
Nhìn anh bước lên cầu thang, Ôn Thời mới hoàn hồn, thậm chí cô còn thấy dáng anh có chút còng xuống. Cô buột miệng nói: "Sao thế? Chỉ hỏi thăm anh một chút cũng phạm pháp à?"
Giang Trì Ấp khựng lại bước chân, quay đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Ôn Thời có chút bối rối, trừng mắt nhìn anh, nhưng giọng nói lại mềm mỏng hơn: "Vết thương rách rồi, anh không biết à?"
Giang Trì Ấp thật sự không biết phải diễn tả cảm giác lên xuống thất thường của mình thế nào nữa. Ngay cả khi tham gia các môn thể thao mạo hiểm, anh cũng chưa từng trải qua cảm giác kí.ch thí.ch như thế này.
Thật sự sắp phát điên rồi...
Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Vậy thì sao?"