Bộ dạng kiên quyết của cô, liền giống như là muốn đem chính mình, những quá khứ đó, triệt để quên đi.
Tôn Lập Nam siết chặt nắm đấm, rủ mắt, lộ ra nụ cười khổ.
Sao cô lại nhẫn tâm như vậy, ai ~!
-
Kiều Luyến đến "Sáng chói", đã là 5 giờ 50 chiều, cách thời gian hẹn, còn mười phút đồng hồ.
Cô đi vào, dựa theo số phòng Phạm Lộ, lên lâu.
"Sáng chói" là một quán bar nổi tiếng, có tiếng an toàn ở Bắc Kinh, có thể tới nơi này không phú thì quý, mọi người cũng không nguyện ý ép buộc phụ nữ, cho nên cô hoàn toàn không lo lắng an toàn của mình.
Đi ra thang máy, mới vừa tới góc rẽ, lại cảm giác được trước mặt tối sầm, tiếp đó bị người đụng vào.
Kiều Luyến bị đụng lui về phía sau một bước, nhíu mày, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Đứng trước mặt là một thân hình đàn ông cao lớn, mặc sơmi hoa, vô cùng dễ nhìn.
Bời vì đưa lưng về phía ánh sáng, cho nên có chút thấy không rõ lắm ngũ quan, thế nhưng trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm giác được người đàn ông này khá quen.
Lúc cô đang ngó chừng, liền nghe thấy người đàn ông trước mặt mở miệng: "Ô? Đây là ôm ấp yêu thương?"
Người đàn ông này nói chuyện, đồng thời mùi rượu bay ra.