Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 100



Nếu có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất.

 

Tưởng Xuyên cười nhẹ: “Sợ cái gì chứ? không có ai mà.”

 

cô giục anh: “Nhỡ may có thì sao….”

 

anh vẫn bất động. Tần Đường lại giục: “Nhanh lên đi…”

 

Giọng nói rất nhỏ, chỉ sợ người khác nghe được.

 

Tưởng Xuyên theo ý cô, sải những bước chân rất lớn, nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm.

 

Bình thường Tần Đường cũng không thấy phòng tắm nhỏ, nhưng lần này là Tưởng Xuyên bế cô vào, thân hình to lớn của anh dán sát vào cô khiến không gian trong nháy mắt trở nên vô cùng chật chội. anh mở vòi sen lên giúp cô tắm rửa. Thân thể anh rất nóng mà sau lưng cô lại dán vào vách tường gạch men sứ lạnh ngắt, một nóng một lạnh khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

 

Mất cả nửa ngày Tưởng Xuyên mới tắm xong cho cô, cất lại vòi sen vào chỗ cũ, “Tắm sạch chưa?”

 

Tần Đường gật đầu: “Ừ…”

 

anh lặp lại một lần nữa: “Tắm sạch chưa?”

 

Thân thể đột nhiên bị một vật chạm một chút, Tần Đương giật mình theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

 

Trong màn hơi nước mờ mịt, đồ vật kia vẫn đang rũ xuống, lúc đó cô cũng không nhìn kĩ, cho nên sau khi do dự vài giây, cô liền chậm rãi đưa tay xuống, cầm lấy nó. Sau đó nó đột nhiên nảy lên một cái, côbị giật mình lập tức buông tay ra. Tưởng Xuyên thở nặng nề cúi đầu cắn lỗ tai cô, bế xốc cô lên đè côlên tường, nhấc hai chân cô lên đặt ở eo mình.

 

Tần Đường cong chân kẹp chặt lấy eo anh, ánh mắt như nước, mềm mại như một con thú nhỏ.

 

Tưởng Xuyên cắn chặt răng, như thế này thì sao mà nhịn được chứ?

 

Tiếng nước chảy ào ào đã che khuất mọi âm thanh khác.

 

………

 

Tưởng Xuyên bế người trở về. cô rúc trong n.g.ự.c anh, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ thiếp đi.

 

Tưởng Xuyên vén mấy lọn tóc mai lộn xộn của cô ra sau tai, lúc chạm đến tai cô liền khẽ nhéo, sau đó nhìn cô chăm chú.

 

Thân thể được thoả mãn, nhưng lý trí lại là một mảnh trống rỗng hư vô.

 

Suốt ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.

 

một lúc lâu sau, anh xuống giường, lấy bao thuốc trong ngăn tủ rồi đi ra khỏi phòng, dựa vào lan can hút hai điếu thuốc.

 

đang muốn hút điếu thứ ba, dường như lại nghĩ đến điều gì đó liền cất thuốc đi, tự giễu c*n m** d***. anh lại còn đi ghen tỵ với một người đã c.h.ế.t làm gì cơ chứ? anh rất rõ điều Tần Đường muốn là cái gì, anh cũng biết điều mà bản thân muốn là gì.

 

anh cho cô là được. Người phụ nữ của anh, trước sau gì thì tất cả thân thể và trái tim của cô rồi cũng thuộc về anh mà thôi.

 

Lúc trở lại giường, Tần Đường như cảm nhận độ sự ấm áp từ anh, chủ động dựa vào.

 

Tưởng Xuyên lại khẽ nhéo tai cô, ôm cô vào lòng, sau đó tắt đèn.

 

……

 

Sáng hôm sau, khi Tần Đường tỉnh lại thì Tưởng Xuyên đã không còn ở bên cạnh nữa.

 

Điện thoại và máy ảnh của cô vẫn đặt ở trên bàn, cô thò tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã hơn 10h rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vội vàng xốc chăn lên, nhưng cơ thể vừa động một cái liền cảm thấy đau mỏi toàn thân.

 

cô ngồi ở trên giường ngây người một lúc lâu. cô đã thực sự “làm”, thực sự “làm” với Tưởng Xuyên rồi.

 

cô bay từ Bắc Kinh đến Tây An, cô thực sự đã “làm” chuyện này rồi.

 

Tần Đường cúi đầu, nhìn hình xăm trên tay phải.

 

“Trần Kính Sinh, xăm hình có phải đau lắm không? Em hơi sợ…..”

 

“Vậy anh dẫn em đến bệnh viện thẩm mỹ thử xem nhé?”

 

“Bệnh viện thẩm mỹ cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho em được. Em….em nghĩ…..”

 

“Mà thôi đi thôi, em không sợ đau nữa đâu.”

 

…..

 

Bốn năm trước, cô muốn dùng bản thân mình để đổi lấy một Trần Kính Sinh.

 

Nhưng Trần Kính Sinh không cần.

 

Bốn năm sau, cô lại dùng chính bản thân mình để đổi một Tưởng Xuyên.

 

cô cúi đầu, ngón tay v**t v* ga trải giường của anh, gối của anh, chăn của anh. Mọi chuyện tối hôm qua, cô vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.

 

cô không phải nhất thời xúc động.

 

Căn môi mặc lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn về phía ga trải giường lộn xộn và vết đỏ sậm rõ ràng kia, bên tai ửng đỏ. cô nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tưởng Xuyên xử lý chúng.

 

Ôm điện thoại và máy ảnh đi tới cửa, lặng lẽ mở cửa ra. A Khởi và Tiểu Bạch đang ở trong sân sửa lại hàng rào, trong sân còn có một chiếc xe tải đang đỗ.

 

cô về phòng kiểu gì đây?

 

Nghĩ nghĩ một lát, cô kéo váy lên rồi khom lưng lén lút đi về phía đầu hành lang bên kia.

 

Nhưng mới đi được một nửa, trước mặt liền nhiều hơn một đôi giày nam.

 

cô ngây người một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.

 

Tưởng Xuyên buồn cười nhìn cô: “Em đang chơi trò gì thế?”

 

Tần Đường: “........”

 

cô nhìn thoáng qua cầu thang bên kia, lại nhìn về phía trong sân thấy không có ai để ý bên này liền chậm rãi đứng thẳng dậy, cũng không nhìn Tưởng Xuyên lấy một cái, thản nhiên lướt qua anh đi về phòng mình.

 

Tưởng Xuyên l**m môi, quay đầu lại nhìn, khẽ cười.

 

Tần Đường ở trong phòng mình lăn qua lăn lại một lúc, bụng liền kêu “ục ục” kháng nghị.

 

Dì Quế đã đẩy xe bán đồ ăn sáng về, cô liền đi tới hỏi: “Dì Quế, còn bánh bao không ạ?”

 

Tiểu Thành nói: “Còn ạ. Lúc sáng anh Tưởng đã để lại một phần, vẫn đang để ở trong lồng hấp cho ấm đó. Để em đi lấy cho chị.”