Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 115



" Em...." Tiểu Thành vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, rồi mới nói được rõ ràng," Em nướng không được tốt lắm, mới vừa rồi đã bị các cô ấy chê rồi."

 

Tiểu Bạch háy cậu:" Đúng vậy, đúng vậy, nướng xong đều vừa cháy vừa mặn, còn không bằng tụi em tự mình nướng nữa."

 

Tưởng Xuyên để cái bắp cách xa ngọn lửa nhất, hiếm thấy anh có kiên nhẫn mà làm loại chuyện như vầy.

 

Tần Đường dựa sát lại," anh có ăn thịt bò không?"

 

Tưởng Xuyên nói có, Tần Đường liền chọn mấy xiên thịt bò, ngay từ hồi còn nhỏ, bố mẹ cô vẫn hay đưa cô đi liên hoan dã ngoại cùng nhóm bạn thân, tổ chức nấu nướng ở ngay tại sân nhà cũng là chuyện thường xuyên, nấu cơm cô không quá rành, nhưng nướng như vậy không làm khó được cô.

 

Tưởng Xuyên thấy cô quết gia vị đâu ra đó, khóe miệng khẽ cong lên.

 

A Khởi dòm dòm anh, lại ngó sang vẻ mặt không biểu cảm gì của Tần Đường, sự ăn ý giữa hai người này tự nhiên như vậy, họ bắt đầu lúc quái nào vậy nhỉ?

 

Tưởng Xuyên nhìn Hắc Hổ đang chạy vòng vòng, kêu một tiếng:" Hắc Hổ, lại đây."

 

Hắc Hổ lập tức chạy đến trước mặt anh, Tưởng Xuyên quăng cho nó mấy miếng thịt bò tươi, Hắc Hổ ngửa đầu há mồm đón lấy.

 

Tiểu Bạch hỏi:" anh Tiểu Thành còn nướng bắp không vậy?"

 

Tiểu Thành nhẫn nhịn mệt nhọc đáp:" Nướng mà, sao lại không nướng chứ, tôi vẫn đang hầu hạ các côđây." nói xong liền quết dầu lên cái bắp, quết nhiều đến nỗi nhỏ giọt xuống lửa than làm bén lên vài tia lửa, phun thành ngọn lửa reo lên tíc tíc.

 

A Khởi ngồi gần, bị dọa nhảy dựng ra xa, " anh cho ít dầu chút thôi, lãng phí quá đi ! Chút nữa lại cháy xém nữa giờ."

 

Tiểu Thành không thèm để ý, cười hi hi nói :" Cháy rồi không phải các cô ăn vẫn rất thơm sao."

 

Tưởng Xuyên liếc qua, không nói gì cả.

 

Tần Đường nướng xong thịt bò đã được rắc đầy đủ gia vị, đưa qua cho Tưởng Xuyên:"Xong rồi này."

 

Tưởng Xuyên nhận lấy, cứ thế mà c.ắ.n xuống xiên thịt, anh ăn rất nhanh, Tần Đường đoán anh khôngăn cơm chiều, lại lấy mấy món đặt lên trên giá nướng, Lữ An nhìn thấy, cười nói :" Tần Đường, để mọi người cùng nướng đi, dường như cô nướng tốt hơn nhiều so với Tiểu Thành đấy."

 

Tần Đường liếc nhìn anh, gật đầu:" Ừm"

 

Gió đêm thổi tới.

 

Mùa hè vây quanh lò nướng cũng có một loại cảm thụ khác biệt, trên trán Tần Đường toát mồ hôi, cũng không cảm thấy nóng mấy, giơ tay lau lau một chút, Tưởng Xuyên nhìn cô, nói :" Ngồi dựa ra sau mộtchút."

 

Tay anh nắm lấy ghế tựa của cô, Tần Đường bị anh di chuyển cả người và ghế dịch lại mấy tấc.

 

Tần Đường hếch đầu nhìn anh,: Em còn chưa nướng xong mà, như này thì quá xa rồi."

 

Tưởng Xuyên:" Để anh làm là được."

 

anh không đành lòng nhìn cô làm việc, nướng có xiên thịt thôi mà bị hun đến mặt đỏ hồng.

 

Tiểu Thành nhìn nhìn, không nhịn được nói ra:" anh, anh từ khi nào mà đối xử tốt với chị Tần Đường như vậy chứ?"

 

Tưởng Xuyên liếc một con mắt:" Khi nào thì tôi đối xử không tốt với cô ấy hả? "

 

"thì ............." Tiểu Thành tự dưng không nói lên nời, nghĩ nghĩ, dường như cũng không có không tốt nha.

 

Tần Đường nở nự cười, hỏi:" Bắp được rồi chứ?"

 

Ngồi cả nửa ngày, cô mới ăn được hai xiên thịt.

 

Tưởng Xuyên nhìn cái bắp đã được nướng vàng ươm óng ánh, đưa tới trước mặt cô:" Ăn thử xem?."

 

Tiểu Bạch và A Khởi cùng nhìn về xiên cây bắp đó, lại nhìn tới hai cái bắp đen thui trên tay Tiểu Thành bên kia, cùng nhíu nhíu mày. Tần Đường nhận lấy, thổi thổi, c.ắ.n miếng nhỏ nếm thử, sau đó nói:" Chín rồi, ngọt lắm ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiểu Thành đưa hai cái bắp đã nướng xong cho Tiểu Bạch, A Khởi, hai người liên tục lắc đầu:" khôngmuốn đâu, anh tự đi mà ăn."

 

Tiểu Thành:".................."

 

Cậu nổi cáu:" không phải các cô kêu tôi nướng riêng cho các cô sao?"

 

Nhìn cái bắp trong tay Tần Đường, ai còn muốn ăn cái thứ đen thui này nữa chứ.

 

Tần Đường mím môi, nhìn Tưởng Xuyên.

 

Hai người hiểu ý cười thầm trong lòng.

 

Bên kia tranh cãi ầm ĩ, không ai chú ý tới hai người họ.

 

Thoáng cái đã qua 12 giờ đêm.

 

Lữ An nói :" Mọi người mau mau ăn cho hết đồ ăn đi, ăn không hết thì đóng gói lại bỏ vào trong tủ lạnh, để ngày mai Dì Quế xào rau."

 

Buổi sáng dì Quế bán đồ ăn sáng rất sớm, không thức khuya nổi, đã đi ngủ từ lâu.

 

Tiểu Thành nhìn nhìn:" Cũng chẳng còn bao nhiêu đâu." Cậu ta nhìn Tưởng Xuyên, " anh, anh và chị Tần Đường ăn thêm chút nữa đi, trước đó tụi em ăn nhiều lắm rồi, không thì em nướng cho anh nhé?"

 

Tưởng Xuyên nói :" không cần."

 

Tần Đường nói :" Để tôi làm."

 

Tiểu Thành không kiên nhẫn, đồ nướng hơn nửa là bị cháy xém, vị thịt gì cũng không biến hết trơn.

 

Tần Đường đem toàn bộ các món còn lại đặt lên giá nướng, từ từ nướng lật qua lật lại, những người khác bắt đầu thu dọn đồ, cọ rửa chén đĩa, quét tước trong sân, ai cũng bận rộn, lúc Tần Đường nướng xong thịt để trong khay, Tiểu Thành và Từ Bằng dập tắt than lửa, để các cây củi lớn xuống bên dưới.

 

một hồi qua lại như vậy, đã sắp sáng đến nơi.

 

Tưởng Xuyên ăn xong hết, mọi người cũng đã thu dọn sạch sẽ, đều ngáp ngủ.

 

" anh, ngủ sớm chút nha."

 

Tưởng Xuyên gật đầu:" Ờ, đều đi ngủ thôi."

 

Lấy bao t.h.u.ố.c trong túi ra, rút một điếu châm hút mấy hơi, nhìn Tần Đường:" Buồn ngủ sao?"

 

Giọng nói anh trầm thấp, cực kỳ nồng đậm giữa trời đêm.

 

Tần Đường gật đầu, " Buồn ngủ rồi." Bên cạnh không còn ai, cô nhìn anh, " Chúng ta lên lầu đi."

 

Tưởng Xuyên nhìn cô đăm đắm, mỉm cười.

 

Hai người sánh vai đi đến trước cầu thang, đèn trong sân đã tắt, mọi người lần lượt đóng cửa phòng mình.

 

Đêm đã khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.

 

Ngay chỗ rẽ cầu thang, Tưởng Xuyên xoay người, nhìn điếu t.h.u.ố.c trong tay anh:" Cho em hút một hơi."

 

Tưởng Xuyên để điếu t.h.u.ố.c kề bên miệng cô, Tần Đường ngậm lấy hút một hơi, loại t.h.u.ố.c này mạnh đến khiến người ta nhăn mày, Tưởng Xuyên bật cười, lấy t.h.u.ố.c đưa lại trong miệng mình, nhìn cô, chầm chậm phả ra từng vòng tròn khói, đèn thanh khống đột nhiên tắt ngúm.

 

(*)声控灯Đèn thanh khống: là đèn được điều khiển cảm ứng bằng tần số giọng nói.

 

Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.