Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 130



Tần Đường đột nhiên cười rộ lên, nhào vào lòng anh, “Được rồi mà, mẹ anh sẽ không để ý đến chuyện này đâu.”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, “Vậy ba em sẽ để ý sao?”

 

Tần Đường mím môi: “Ừ…. Ít nhiều gì thì cũng sẽ để ý. anh sợ sao?”

 

“không sợ.” Tưởng Xuyên cười, “anh sẽ đối mặt.”

 

Chuyện anh lo lắng nhất chính là việc ngoài ý muốn năm đó. Tần Đường không nhớ rõ anh nhưng ba mẹ cô nhất định có ấn tượng.

 

Tưởng Xuyên thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, há miệng ra rồi lại thôi, vẫn nuốt hết những lời nói xuống. Mấy ngày hôm nay anh đã nhiều lần muốn nói chuyện năm đó cho cô, nhưng lại không thể mở miệng. anh không muốn bởi vì chuyện năm đó mà đ.á.n.h mất cô.

 

anh thừa nhận việc mình làm như vậy có chút đê tiện, nhưng anh không còn cách nào khác.

 

Chờ cô yêu anh nhiều hơn chút nữa đi.

 

Tần Đường xoay người ngồi xuống trên giường anh, cởi giày ra, huơ huơ chân.

 

“Vẫn còn sớm. Em có thể nghỉ lại ở phòng anh không?”

 

Tưởng Xuyên nhìn đôi chân trắng nõn của cô, chậm rãi dời ánh mắt đi: “Ừ. Tối hôm qua không ngủ đủ à?”

 

Tần Đường: “Đủ rồi. Nhưng em không muốn xuống nhà.”

 

Tưởng Xuyên xốc chăn lên cho cô, Tần Đường lập tức chui vào, chăn che đi chân cô, cô dùng gối lót ở dưới đầu gối, cúi đầu nghịch máy ảnh. Lần này tới không chụp được gì mấy, phần lớn đều là ảnh nghĩa trạm.

 

Xem tới xem lui mới nhận ra ảnh của Tưởng Xuyên cũng có không ít.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô: “Em cứ nghỉ ngơi đi nhé. anh xuống dưới nhà một chuyến.”

 

Tần Đường ngẩng đầu: “anh phải ra ngoài sao?”

 

“Ừ.” Tưởng Xuyên nói, “Ở ngay gần đây thôi. anh sẽ về sớm.”

 

“Ừ, vậy anh đi đi.”

 

………

 

Dì Quế biết tối nay Tần Đường phải đi nên liền nấu cơm sớm, sớm hơn nửa tiếng so với giờ ăn tối hàng ngày.

 

Mọi người vây quanh bàn ăn cơ, Tiểu Bạch và Từ Bằng hai hôm nữa cũng phải rời đi rồi nên mọi người khó trách khỏi quyến luyến. cô nhìn về phía Tần Đường: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị có ảnh chụp chung tất cả mọi người không?”

 

Tần Đường nhìn cô ấy: “Có.”

 

Tiểu Bạch tha thiết: “Vậy có thể cho tụi em một tấm không?”

 

Tần Đường nói: “Em đưa địa chỉ mail đây.”

 

Tiểu Bạch vui vẻ nói: “Được ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Thành hỏi: “Chị Tần Đường, vậy lần sau chị lại đến tiếp chứ ạ?”

 

“Tới chứ…..”

 

“thật ạ?” Tiểu Thành vui vẻ: “Em còn tưởng chị sẽ không đến nữa chứ.”

 

Tần Đường nhàn nhạt nói: “sẽ không đâu.”

 

Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, Lữ An liếc nhìn anh một cái trêu chọc: “Đương nhiên phải tới rồi. Ở đây còn có……….chuyện chưa làm xong phải không?” anh ta lái sang chuyện khác, “Lần trước bảo muốn đi mấy nơi còn chưa đi được kìa. Nhất định phải đến trước khi tuyết rơi mới được, nếu không đường sẽrất khó đi đấy.”

 

Tần Đường ngẩng đầu nói: “Mùa đông cũng được, vừa vặn có thể chụp được nhiều ảnh hơn.”

 

Lữ An nói: “Trong thôn mùa đông không có máy sưởi đâu.”

 

Tiểu Thành nói: “Nhưng có giường đất mà. Chị Tần Đường, chị đã bao giờ ngủ giường đất chưa?”

 

Tần Đường: “Chưa.”

 

Tiểu Thành cười hắc hắc nói: “Vợ con ấm đầu giường đất, đàn ông trong thôn đều hay nói như thế chị ạ.”

 

Tần Đường cười cười, không nói tiếp.

 

Sau khi ăn xong, mọi người ra sân nói chuyện phiếm. Tần Đường lên nhà lấy hành lý, Tưởng Xuyên giúp cô đặt hành lý lên xe.

 

Mọi người đều xúm lại, trừ Lộ Toa.

 

Vốn dĩ đêm nay mọi người muốn nướng BBQ, nhưng Tần Đường đột nhiên rời đi, bầu không khí vui vẻ cũng vơi đi một chút. Tiều Thành nắm tai Hắc Hổ: “Chị Tần Đường, chị rảnh thì nhớ tới sớm nha. Tới sớm sớm một chút nhé, bọn em sẽ rất nhớ chị.”

 

Lữ An không nhìn nổi dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, liền thò chân đá một cái: “không tới lượt cậu nhớ.”

 

Tưởng Xuyên ngồi vào ghế lại, vẻ mặt vô cảm nhìn bọn họ: “Mau lùi ra sau đi, đừng đứng chắn đường.”

 

Tần Đường xoa đầu Hắc Hổ, nhìn mọi người cười: “Tôi đi đây.”

 

Chiếc xe Jeep đen chậm rãi rời khỏi sân, sau đó dần biến mất trong bóng đêm.

 

Nghĩa trạm nằm ở vùng ngoại thành nên xe tương đối ít.

 

Thời gian vẫn còn sớm, cho nên Tưởng Xuyên cũng không tăng tốc. Điện thoại Tần Đường đặt trong túi đổ chuông, cô cầm lên xem rồi nghe máy: “Mẹ à, đêm nay con sẽ về…...không cần bảo tài xế đến đón đâu ạ, xe của con vẫn đang ở bãi đỗ xe mà, con sẽ tự lái xe về.”

 

“Vâng ạ…..” cô ngoan ngoãn nói: “Con chào mẹ.”

 

Tưởng Xuyên nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, liếc nhìn cô: “Vẫn nên bảo tài xế tới đón em đi.”

 

Tần Đường, “không cần, về tới bên kia cùng lắm là 11h hơn. Em tự lái xe về cũng được.”

 

Tưởng Xuyên không nói gì, lấy điện thoại ra, đang định gọi điện cho Tào Thịnh bảo bên kia sát sao hơn một chút thì Tào Nham gọi điện thoại tới. Tưởng Xuyên vừa mới bắt máy đột nhiên cảm thấy khôngthích hợp, anh ngẩng đầu, nhìn về phía gương chiếu hậu. một chiếc xe thương vụ màu đen đang từ phía sau lao lên, trong lòng anh run lên, lại nhìn về phía trước….

 

Ngay chỗ rẽ, một chiếc xe tải lớn đang chậm rãi đi tới.