Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 138



sự cố tối hôm qua đến quá bất ngờ, nếu không phải Tưởng Xuyên phản ứng nhanh, nếu không phải Tào Nham ở phía sau yểm hộ một chút thì hai người nhất định không chỉ chịu chút thương tích nhỏ đó. Cho nên bây giờ cô khong hề dám ngủ, luôn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu rồi lại nhìn trước mặt.

 

Tưởng Xuyên đưa tay xoa tóc cô: “anh nhìn là được rồi. Em cứ ngủ đi.”

 

Tần Đường vẫn lắc đầu: “Em không mệt.”

 

Tưởng Xuyên không khuyên nữa, chỉ là càng cảnh giác hơn so với trước đây. Nhưng dù sao bây giờ cũng là ban ngày, hơn nữa cũng đã đi đến khu vực có camera giám sát, cho dù lá gan bọn họ có lớn đến thế nào thì cũng không dám làm xằng bậy.

 

Tần Đường hỏi: “Tối hôm qua sao Tào Nham lại ở đó vậy?”

 

Tưởng Xuyên: “anh ta vẫn luôn để ý động tĩnh bên phía Khương Khôn. Tối hôm qua cũng là do theo dõi mà đến, không ngờ lại giúp chúng ta một phen.”

 

“Tối hôm qua người là do Khương Khôn phải đến ư?”

 

“Ừ.”

 

Tần Đường dựa lưng vào ghế, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, tình cảnh của Tưởng Xuyên càng ngày càng nguy hiểm. cô trầm mặc trong chốc lát: “Em cứ tưởng là Triệu Kiến Hòa.”

 

Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía trước: “không phải. Bây giờ Triệu Kiến Hòa không có tâm trạng nào mà đi tính toán với anh mấy ân oán cá nhân đó.”

 

Triệu Kiến Hòa mới ra tù không lâu, lại chạy một chuyến tới Vân Nam, bây giờ tinh lực đều đặt cả lên chuyện kiếm tiền, cho nên Khương không không thể không cho hắn ta một chút chỗ tốt. Hai người tuy không gặp nhau trực tiếp nhưng có quan hệ rất mật thiết.

 

Đến mức Khương Khôn muốn g.i.ế.c anh, chỉ sợ cũng là do Triệu Kiến Hòa để lộ ra, cho nên ông ta muốn bán cho hắn ta một mối nhân tình giả.

 

Khương Khôn bây giờ không thể động đến Triệu Kiến Hòa cho nên chỉ có thể xuống tay trên người anh. Cho dù là ngộ sát hay là gì cứ g.i.ế.c sạch để trừ hậu hoạn đã.

 

Nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên Khương Khôn tự mình loạn trận tuyến mà lộ ra chân ngựa.

 

Hơn nữa sổ sách của Quỹ An Nhất xảy ra vấn đề, loại sai lầm này Khương Khôn trước nay chưa bao giờ phạm phải, cho nên chỉ có hai khả năng:

 

Thứ nhất: Nội bộ quỹ An Nhất có vấn đề, nhưng có người ngăn cản nên mới để lại nửa tờ sổ sách.

 

Thứ hai: Bên cạnh Khương Khôn có người cố ý tiết lộ, nội ứng ngoại hợp.

 

Mà cũng có lẽ, là cả hai khả năng trên.

 

Tưởng Xuyên phân tích các mặt lợi hại cho Tần Đường nghe, để trong lòng cô có sự chuẩn bị sẵn, “Em phải nhớ, sau khi trở về không được dễ dàng tin tưởng bất kì ai.”

 

Tần Đường quay đầu sang nhìn anh, “Được.”

 

Tới sân bay, Tào Thịnh đã chờ sẵn ở đại sảnh, Tưởng Xuyên không gặp anh ta mà đi làm thủ tục cho Tần Đường, còn dư lại chút thời gian, hai người cùng tìm một chỗ trống ngồi xuống, Tần Đường cúi đầu nghịch máy ảnh, sau đột nhiên giơ máy ảnh về phía Tưởng Xuyên.

 

Tưởng Xuyên đang nghiêng mặt, không quay đầu lại, cũng không ngăn cản.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tách!” Tần Đường nhanh chóng ấn chụp.

 

Tần Đường hạ máy ảnh xuống, cúi đầu xem ảnh.

 

Tưởng Xuyên quay đầu lại cười: “không phải không thích chụp ảnh anh sao?”

 

anh vẫn nhớ rõ lúc cô mới đến, mấy lần anh vô tình lọt vào khung hình cô đều yên lặng chuyển máy ảnh sang hướng khác.

 

Tần Đường không phủ nhận: “Đó là bởi vì trước kia không thích anh.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú, cong cong khóe miệng: “Vậy bây giờ thì sao?”

 

Tần Đường ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói gì.

 

Biết rồi còn cố mà hỏi.

 

Đến giờ, Tần Đường đứng lên nhìn Tưởng Xuyên: “anh không cần tiễn nữa.”

 

cô kéo hành lý đến trước mặt mình, Tưởng Xuyên nhìn cô trong chốc lát: “Tới nơi thì gọi điện cho anh.”

 

“Vâng.” Tần Đường gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, sau đó ôm chầm lấy anh, thấp giọng nói: “anhnhớ cẩn thận một chút.”

 

Tưởng Xuyên ôm lại cô: “Được.”

 

………

 

Bắc Kinh.

 

Lúc Tần Đường ra khỏi sân bay thì Hạ Tòng An đã đứng chờ cô bên ngoài được nửa tiếng. anh ta nhìn về phía người đàn ông phía sau Tần Đường, nhíu mày.

 

Tào Thịnh cũng liếc nhìn anh ta một cái, trao đổi ánh mắt với Tần Đường, sau đó xoay người rời đi.

 

Hạ Tòng An đi tới kéo hành lý giúp cô, nhìn về phía bóng dáng Tào Thịnh, hỏi: “anh ta là ai?”

 

Tần Đường không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh biết em trở về?”

 

Hạ Tòng An: “Hỏi mẹ em.”

 

Tần Đường: “Xe của em vẫn còn ở sân bay.”

 

“anh đã bảo trợ lý lái về cho em rồi.” Hạ Tòng An đưa chìa khóa xe cho cô: “Để trong gara nhà em.”

 

Sắc mặt Tần Đường hơi lạnh lại, nhíu mày nhìn anh ta.