Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 63



Tào Thịnh mang Từ Từ trở lại nghĩa trạm, vừa kịp giờ ăn trưa.

 

Dì Quế vừa nhìn thấy Từ Từ liền vào bếp làm một bát canh trứng gà cho cô bạn nhỏ.

 

Tào Thịnh không biết Tần Đường đã đi nên vừa cho con gái ăn cơm vừa hỏi: “Tần tiểu thư đâu rồi?”

 

A Khởi nói: “Chị Tần Đường có việc nên về Bắc Kinh rồi ạ.”

 

Tiểu Thành vốn đang vùi đầu ăn cơm, nghe thấy mấy lời này liền có chút buồn bã buông đũa: “không biết chị Tần Đường có trở lại đây không nữa. Mới hôm qua chị ấy còn nói sẽ đi Trấn Ba với anh Tưởng mà, vậy mà sáng sớm nay đã đi rồi.”

 

Lữ An nói: “Chắc là có đấy.”

 

Nhất thời mọi người đều không nói chuyện, bởi ấn tượng mà Tần Đường để lại cho người ta chính là một người thanh lãnh. Lúc đầu, tất cả mọi người đều không ai dám lại gần, thời gian dài thì liền cảm thấy yêu quý cô ấy, ngay cả A Khởi lúc đầu còn ôm chút địch ý với Tần Đường cũng cảm thấy côấy rất tốt.

 

Tưởng Xuyên vẫn luôn trầm mặc từ đầu nghe vậy liền buông đũa, trầm giọng nói: “Ăn cơm đi, bàn cái gì mà bàn.”

 

Áp suất không khí liền thấp xuống.

 

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đặc biệt là mấy người hôm trước vừa chứng kiến màn “cường hôn” kia, rồi lại nhớ tới người đàn ông sáng nay tới đón Tần Đường, tuấn lãng, nho nhã, đứng cùng Tần Đường thoạt nhìn rất xứng đôi.

 

Sau khi ăn xong, có mấy người liền ngồi lại trong viện mà tám……….

 

A Khởi: “Có vẻ tâm trạng của anh Tưởng không tốt lắm thì phải, khá là âm u…….”

 

Tiểu Thành: “Đương nhiên rồi, chị Tần Đường đã chạy theo người đàn ông khác rồi, anh ấy có thể vui vẻ sao? Tôi cảm thấy……”

 

A Khởi: “..........”

 

cô vỗ vỗ vai Tiểu Thành, liều mạng nháy mắt, muốn bảo cậu ta đừng nói nữa, nhìn đằng sau lưng kìa!!!

 

“Mí mắt cô bị rút gân à?” Tiểu Thành bĩu môi nói, vô cùng hồn nhiên: “anh ấy lại vẫn còn nợ chi Tần Đường tới 87 vạn nữa, cho nên đoạn duyên phận này không đứt nhanh thế được đâu.”

 

“Tiểu Thành.”

 

Cả người Tiểu Thành run lên, cứng ngắc quay đầu lại, cười ha ha hai tiếng: “anh.”

 

Tưởng Xuyên không biết đã đứng ở chỗ cầu thang bao lâu rồi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu ta:

 

“Cậu thay anh đi Trấn Ba một chuyến đi.”

 

“Hả?” Tiểu Thành gãi đầu, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen sì của Tưởng Xuyên, không dám cự tuyệt nữa: “Được ạ.”

 

Tưởng Xuyên bàn giao công việc xong, đi đến trước mặt Tào Thịnh, nói: “đi, tôi đưa anh đến sân bay.”

 

Tào Thình một tay xách túi hành lý bên chân lên, bên trong cơ bản đều là đồ dùng của Từ Từ, một tay bế Từ Từ, nói: “không phải bảo Lữ An đưa tôi đi sao?”

 

anh ta vẫn nhớ hôm qua Tưởng Xuyên nói hôm nay phải đi Trấn Ba mà.

 

Bây giờ Tần Đường đi rồi nên Tưởng Xuyên cũng không đi nữa?

 

Tưởng Xuyên xách túi hành lý trong tay Tào Thịnh giúp anh ta: “Hôm nay Lữ An có chuyện khác phải làm.”

 

Tào Thịnh cười, hôn Từ Từ một cái, nói: “Chờ chúng ta tới Bắc Kinh thì đi tìm chị Tần Đường tới chơi với con nhé?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói giòn tan của Từ Từ vang lên: “Được nha được nha!”

 

Tưởng Xuyên: “............”

 

anh căng thẳng mím môi, không nói chuyện, trong lòng nghẹn đến phát bực.

 

Đến sân bay, Tào Thịnh nhận một cuộc điện thoại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Xác định?”

 

Sau đó vài giây, Tào Thịnh nói: “Được, tôi biết rồi.”

 

Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên nhìn về phía anh ta: “Có chuyện sao?”

 

Tào Thịnh gật đầu: “Vừa rồi Tào Nham gọi điện thoại cho tôi, nói Khương Khôn đến Bắc Kinh, cụ thể để làm gì thì chưa biết. Vừa vặn lần này đi cùng tôi để điều tra luôn.”

 

“Ừ.” Tưởng Xuyên mặt không cảm xúc nói.

 

“Triệu Kiến Hòa vẫn còn ở Tây An, anh phải cẩn thận.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

Tào Thịnh bế Từ Từ xuống xe, một tay xách hành lý, nói: “Nếu anh muốn đổi vị trí với tôi cũng không sao đâu.”

 

Tưởng Xuyên cười: “không cần, anh ở Bắc Kinh có thể dễ dàng chăm sóc Từ Từ hơn, cũng nên nhân cơ hội này mà hàn gắn lại tình cảm với vợ cũ đi.”

 

Tào Thịnh cười lớn: “Được rồi, tôi đi đây.”

 

Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài sân bay một lát, sau đó mới xoay người rời đi.”

 

……...

 

Thành phố Bắc Kinh.

 

Tần Đường và Hạ Tòng An vội vàng đến bệnh viện. Đến dưới lầu bệnh viện, Tần Đường đột nhiên dừng bước, ngón tay gắt gao túm c.h.ặ.t t.a.y áo của Hạ Tòng anh, giữ anh lại, cổ họng khô khốc hỏi: “Chu Kỳ thật sự tỉnh lại rồi sao?”

 

Hạ Tòng An biết cô đang sợ hãi, cầm tay cô khẽ bóp nhẹ trấn an: “Đừng hoảng hốt, lần này là thật.”

 

Tần Đường có chút không thể tin được, cũng không dám tiến lên. Bây giờ phòng bệnh nhất định có rất nhiều người, nếu bây giờ cô qua…...không biết là tốt hay là xấu nữa đây.

 

“đi thôi, đây là chuyện tốt mà.” Hạ Tòng An nói: “Chẳng lẽ em không muốn tới thăm Chu Kỳ sao?”

 

Năm đó khi Chu Kỳ biến thành người thực vật, phải nằm ở trên giường, cậu ấy mới có mười bảy tuổi, đang chuẩn bị học cấp ba.*

 

*t cũng k rõ tại sao mười bảy tuổi mới chuẩn bị vào cấp 3 nữa, nhưng tác giả ghi như thế nên t cũng cứ vầy mà làm thôi à 

 

Năm năm trôi qua, cuộc đời của cậu ấy bị chậm trễ những 5 năm. Năm nay cậu ấy đã 22 tuổi, nếu thân thể khôi phục tốt, sáu tháng sau cậu ấy có thể tiếp tục đi học. Nhưng 22 tuổi mới học cấp ba, liệu Chu Kỳ có chấp nhận được không? Cậu ấy liệu có tha thứ cho cô được không…….

 

Hạ Tòng An như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Chu Kỳ sẽ không trách em đâu. Hơn nữa anh cảm thấy chuyện này khôngphải lỗi của em, mỗi người đều phải có trách nhiệm, họ phải có trách nhiệm với quyết định của chính bản thân mình.”

 

Tần Đường im lặng không nói.

 

một lát sau, cô hít sâu mấy lần, ngẩng đầu nhìn Hạ Tòng An, cũng từ từ rút tay ra:

 

“đi thôi.”