Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 83



Trời vừa sáng, Tưởng Xuyên liền tỉnh.

 

Nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm, quơ tay dọn hết đống giấy vệ sinh thượng vàng hạ cám trên bàn vào thùng rác, Tưởng Xuyên không nhịn được nhíu mày.

 

Tối hôm qua đúng là bị Tần Đường làm cho tâm tình rối loạn, mà tình hình hiện tại cũng không thích hợp để thẳng thắn với cô ấy. Dù sao chuyện của Khương Khôn và Triệu Kiến Hòa vẫn chưa giải quyết xong, hai người ở bên nhau nhất định sẽ có phiền phức, mà điều anh lo sợ nhất, chính là để cô bị cuốn sâu vào mớ phiền phức này.

 

Nhưng anh cũng hiểu rõ tính cách của Tần Đường, nếu không bức cô, cô sẽ chỉ biết trốn đi ngày càng xa hơn mà thôi.

 

sự thật đã chứng minh, quyết định của anh là đúng.

 

Mặc kệ dù cho mọi chuyện có đi đến đâu đi chăng nữa, cứ đem người trói chặt bên mình cho yên tâm đã rồi tính sau.

 

Ngón tay Tưởng Xuyên gõ theo nhịp lên mặt bàn, gọi điện thoại cho Tào Thịnh. Tào Thịnh vừa nghe máy vừa cười: “Sáng sớm đã có chuyện gì thế?”

 

Tưởng Xuyên nói: “Mấy hôm nữa tôi trở về Tây An, anh hãy cho người đi theo bảo vệ Tần Đường.”

 

Bên kia trầm mặc vài giây: “Có nhất thiết phải làm vậy không?”

 

“Có.” Tưởng Xuyên nói: “Hai lần, cô ấy xảy ra chuyện khi ở cùng tôi hai lần rồi. Lần này Khương Khôn tham gia buổi đấu giá, là muốn vươn tay đến Quỹ An Nhất rồi.”

 

“Được, tôi biết rồi.”

 

Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên đi tắm.

 

đi ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng ngủ của Tần Đường thì anh liền dừng lại một chút, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt. Trước kia khi còn ở nghĩa trạm anh cũng luôn dậy sớm, về cơ bản chưa từng chạm mặt cô vào buổi sáng, con gái đều thích ngủ nướng, có lẽ cô còn phải ngủ thêm mộtlúc nữa.

 

Mở tủ lạnh ra, lại ngoài ý muốn nhướng mày.

 

Trong tủ lạnh đồ ăn hoa quả còn rất nhiều.

 

Tối hôm qua Tần Đường uống hơi nhiều, ngủ lại muộn nên đến 9h mới dậy.

 

cô túm gọn mái tóc lên đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, ừm, khá là yên tĩnh.

 

Chắc Tưởng Xuyên đã đi rồi.

 

cô mặc váy ngủ đi ra ngoài, nhưng vừa đến ngưỡng cửa liền có chút ngoài ý muốn dừng lại.

 

Tưởng Xuyên ngồi vắt chéo chân trên sofa, ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Tần Đường mím môi, đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi tưởng anh đã đi rồi.”

 

Tưởng Xuyên đứng lên, đưa tay chạm vào má cô, trước khi thu tay về thì khẽ nhéo một cái: “Lại đây ăn sáng.”

 

Tần Đường đơ người ra, đi theo phía sau anh đến trước bàn ăn. trên bàn có một bát sứ lớn màu trắng, bên trong là cháo thịt nạc, bên cạnh có hai đĩa dưa ăn kèm. cô nhìn về phía anh: “anh làm ư?”

 

“Nếu không thì ma làm chắc?”

 

“......”

 

Tần Đường ngồi xuống, nhìn Tưởng Xuyên múc cháo ra bát nhỏ, đặt bát trước mặt cô: “Ăn đi.”

 

cô cầm đũa, có chút không quen nhìn anh, “Tưởng Xuyên.”

 

“Ừ.”

 

“anh năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

“Ba mươi.”

 

cô “Ồ” lên một tiếng: “Tháng sau là sinh nhật 24 tuổi của em.”

 

Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cười: “Ngày 13 đúng không?”

 

Tần Đường chọc chọc bát cháo: “Ừ, sao anh biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tìm trên mạng thôi.”

 

cô là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tìm trên mạng một lát là liền có đầy đủ thông tin về cô, đương nhiên là bao gồm cả sinh nhật.

 

Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Về sau nếu anh muốn biết cái gì cứ hỏi em là được rồi, không cần tra trên mạng, có một số thứ không thật.”

 

anh nhìn cô.

 

Sau đó, cô lại nói tiếp: “anh cũng thế, nếu có chuyện muốn nói thì hãy nói với em.”

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

 

Tần Đường lại cúi đầu, làm như không có chuyện gì, tiếp tục ăn cháo.

 

Trước khi rời đi, Tần Đường tiễn anh đến cửa thang máy, Tưởng Xuyên ôm người vào long, một tay ôm chặt, cằm cọ cọ l*n đ*nh đầu cô: “Bây giờ Lộ Toa chỉ là một người qua đường mà thôi, không cần ghen với cô ta.”

 

Mũi chân Tần Đường di di trên mặt đất, thề thốt phủ nhận: “Em không ghen.”

 

Nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: “Nhưng cũng không thoải mái. cô ta ôm anh, anh lại theo đuổi em.”

 

Nhưng cô cũng thấy được, trong mắt anh không hề có chút phập phồng d.a.o động, thậm chí không có cả độ ấm.

 

cô đang đợi anh giải thích.

 

Tưởng Xuyên chỉ cười nhẹ, hôn cô một cái. Lỗ tai Tần Đường ửng đỏ. Lúc cô xấu hổ, lỗ tai luôn đỏ trong khi khuôn mặt vẫn trắng như cũ. Cũng bởi vì tai luôn được mái tóc dài che đi làm người ta không thấy rõ, cho nên trước mặt người ngoài vẫn luôn giữ được vẻ đạm mạc bình thản một cách hoàn hảo.

 

“Hôm nay định làm gì?” anh hỏi.

 

cô hơi im lặng một chút, “Buổi chiều đến quỹ một chuyến, sau buổi đấu giá còn rất nhiều việc phải làm.”

 

“Ừ, vậy anh đi trước.”

 

Tưởng Xuyên nói xong liền rời đi.

 

Tần Đường vào nhà, cầm quả táo ngồi trên sofa gặm gặm gặm. Gặm được một nửa liền đứng dậy, đivào phòng ngủ cho khách, thấy chăn gối đều được gấp gọn gàng cẩn thận, chính là…..có điểm gì đó là lạ. cô cúi đầu nhìn xuống, thấy trong sọt rác là một đống giấy vệ sinh và mấy đầu mẩu thuốc lá.

 

Đột nhiên nhớ ra lời nói của mình tối hôm qua. Hôm qua cô đã bảo anh tự lo lấy.

 

cô sờ mặt mình, lần này không chỉ lỗ tai mà cả khuôn mặt đều đỏ rực.

 

Lưu manh, ở nhà cô mà dám làm loại chuyện như vậy.

 

…………

 

Tưởng Xuyên trở lại khách sạn, ở cửa thì gặp Triệu Phong và mấy người đàn ông cao lớn quần áo giống nhau, đầu lưỡi khẽ l**m khóe môi, nheo mắt lại nhìn.

 

Triệu Phong đi tới, “Tưởng Xuyên, anh Khương muốn gặp anh.”

 

Điều phải đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi.

 

Lúc trước anh giấu mình mấy năm đi theo Triệu Kiến Hòa chính là nghĩ có thể thông qua Triệu Kiến Hòa để bắt Khương Khôn, có lẽ sau lưng Khương Khôn còn có thế lực lớn hơn, nhưng Khương Khôn này trời sinh đa nghi, dùng người vô cùng cẩn thận, muốn đạt được tín nhiệm của hắn ta chính là vô cùng khó, người bên cạnh luôn thay đổi, đổi qua đổi lại cuối cùng đổi đến Triệu Kiến Hòa.

 

Mọi thứ hắn đều có thể thu dọn một cách sạch sẽ, cảnh sát muốn bắt hắn cũng không có cách nào. không có chứng cứ, hắn ta lại là phú hào một vùng, hơn nữa lại còn là một nhà từ thiện có tiếng, muốn động đến hắn cũng không dễ.

 

Năm đó ẩn núp nằm vùng bên cạnh hắn ta mấy năm nhưng vẫn không thể lấy được tín nhiệm của hắnta, cuối cùng ngoài ý muốn bỏ mình.

 

Mà chỉ có bọn họ là người hiểu rõ nhất, lần bỏ mình ngoài ý muốn kia là thế nào.

 

Mối quan hệ giữa Triệu Kiến Hòa và Khương Khôn tương đối sâu, anh đốn ngã một Triệu Kiến Hòa đãđể xảy ra một loạt sự cố, khiến manh mố trong đội bị đứt đoạn, cũng ném bỏ luôn cảnh tịch của mình.