Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 86



Tưởng Xuyên cũng thấy Hạ Tòng An, trên mặt không biểu tình gì nhưng đáy mắt thì lại lặng lẽ trầm xuống.

 

Hạ Tòng An quay đầu lại nhìn Tần Đường, phát hiện khóe môi cong cong, vô cùng sửng sốt.

 

Tưởng Xuyên đi đến trước mặt Tần Đường, ngồi xuống đối diện cô, “Khi nào thì xong việc?”

 

Tần Đường đáp: “Khoảng một tiếng nữa.”

 

“Vậy anh qua phòng khách chờ em.” anh đứng lên, lúc đi vòng qua người cô còn nâng tay không nặng không nhẹ nhéo tai cô một cái.

 

Lỗ tai Tần Đường nhanh chóng đỏ lên. cô không quen ở trước mặt người khác tỏ ra thân mật như vậy nên có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên. Chu Đồng thì che miệng chạy đi trước, còn Hạ Tòng An thì nhìn cô chằm chằm, môi mím chặt.

 

anh ta nhìn về phía bóng dáng Tưởng Xuyên đang khuất dần, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

 

Tần Đường bình tĩnh nhìn lại, không hề phủ nhận: “Chính là như anh thấy đấy.”

 

Hạ Tòng An nhíu mày, không thể diễn tả cảm giác trong lòng gì. Thậm chí ngày trước khi cô và Trần Kính Sinh ở bên nhau anh ta cũng chưa từng cảm thấy khó tiếp nhận như bây giờ, bởi anh ta cảm thấy Tần Đường và Trần Kính Sinh sẽ không thể cùng nhau đi đến cùng được. Trần Kính Sinh gặp chuyện ngoài ý muốn, anh ta không lường trước được. Nhưng chính bởi vì hai người họ lấy phương thức như vậy để tách ra nên cho dù Trần Kính Sinh tốt hay không tốt, Tần Đường cũng sẽ không bao giờ quên được người này.

 

Sau một đoạn tình cảm k*ch th*ch như vậy, đáng lẽ ra cô ấy nên tìm cho mình một người đàn ông có thể mang lại sự bình yên cho mình mới phải chứ.

 

Tưởng Xuyên có lẽ thích cô ấy, nhưng lại không phải là người đàn ông có thể mang lại cho cô sự yên bình.

 

“Đường Đường….” Giọng nói của Hạ Tòng An chợt khàn đi, đột nhiên túm lấy tay cô kéo ra ngoài.

 

Tần Đường nhíu mày, kêu lên một tiếng: “anh làm gì thế….”

 

Tưởng Xuyên ở trong phòng khách thấy một màn này lập tức đi tới, Tần Đường ngoái lại nhìn anh, khẽ lắc đầu.

 

Tưởng Xuyên đứng ở cửa, đôi mắt đen tuyền nhìn cô chằm chằm.

 

Nhìn cô đi ra ngoài với Hạ Tòng An.

 

Hạ Tòng An kéo cô ra đến ngoài cửa, mím môi nhìn cô, nửa ngày sau mới nói:

 

“Em nghiêm túc?”

 

Tần Đường nhìn anh ta trong chốc lát, nói: “Ừ.”

 

“Em hiểu rõ anh ta sao?”

 

“Cũng đủ.”

 

“anh ta là người giống như Trần Kính Sinh, mặc dù tràn đầy k*ch th*ch, nhưng tuyệt đối không phải là một người đàn ông tốt để dựa vào. anh ta….”

 

“anh ấy không giống. anh ấy không phải Trần Kính Sinh, anh ấy sẽ không lôi tính mạng ra để đánh cuộc.” cô đột nhiên cắt ngang lời nói của Hạ Tòng An, lại như một ma chú mà không ngừng lặp lại, “anhấy không giống….”

 

Hạ Tòng An bị chọc tức đến không nói lên lợi, trong chốc lát mới nói tiếp, “Ba mẹ em tuyệt đối sẽ khôngđồng ý đâu.”

 

Tần Đường cúi đầu, “Em chưa nghĩ xa đến thế.”

 

Vậy là đã tính tới khả năng một ngày nào đó bọn họ sẽ chia tay rồi phải không?

 

Hạ Tòng An cuối cùng cũng hòa hoãn xuống. Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh ta: “anh đừng lãng phí thời gian lên người em nữa.”

 

Những lời này dường như năm nào cô cũng sẽ nói.

 

Hạ Tòng An đáp: “Chuyện này em không cần quan tâm.”

 

Tần Đường c*n m** d***, “anh đi về trước đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó cô không hề nhìn Hạ Tòng An thêm cái nào nữa, xoay người trở lại.

 

………

 

Tưởng Xuyên vẫn đứng ở cửa phòng khách, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng, có chút thất thần nhìn về phía cửa ra vào. Vừa thấy cô đi vào, lưỡi lại đảo một vòng quanh hàm răng.

 

Tần Đường cùng anh đối mắt vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu.

 

Ngồi yên trước bàn làm việc vài phút, Tần Đường lấy lại tinh thần, tiếp tục xử lý ảnh chụp. Tưởng Xuyên ngồi uống hai cốc cafe, hút hai điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Đường đang ngồi. Dáng ngồi của cô nghiêm túc, cánh tay trắng như tuyết, tay phải không ngừng di chuyển con chuột, ngón trỏ khẽ ấn khiến đóa hoa cách tang kia ở trước mắt anh như ẩn như hiện.

 

Hoàn toàn mê hoặc ánh mắt anh.

 

Tần Đường tắt máy tính đi, cất vào trong túi rồi đeo lên vai.

 

Tưởng Xuyên cũng dập điếu thuốc, thong thả đứng dậy chờ cô đi tới.

 

Tần Đường vô cùng tự nhiên hỏi: “đi đâu ăn cơm đây?”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, “Em chọn đi.”

 

“Ừ.’ cô gật đầu, “Cũng được, dù sao anh cũng không quen thuộc Bắc Kinh lắm mà.”

 

Hai người đi ra khỏi An Nhất Quỹ.

 

Tưởng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay phải của cô, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng v**t v*. Tần Đường ngốc lăng, sau đó nhanh chóng nắm lại tay anh. Lòng bàn tay anh khô ráo mang theo mấy sự thô ráp của những vết chai. Ngón tay Tần Đường khẽ cào lên mấy vết chai đó một chút, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên cười: “Tay anh to thật đấy.”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười ra tiếng, nói bên tai cô: “Thế à? Có thứ còn lớn hơn nữa đấy, em có muốn xem không?”

 

Tần Đường đỏ bừng cả mặt, hơi rụt tay lại, bước nhanh về phía trước, “Lưu manh.”

 

Tưởng Xuyên nhìn theo bóng dáng cô, chậm rãi thu liễm lại thần sắc.

 

………

 

Buổi đấu giá vừa mới kết thúc tối hôm qua nên bây giờ Tần Đường đi ra đường sẽ có người nhận ra côcho nên vì để tránh phiền toái, cô chọn một nhà hàng khá yên tĩnh, còn chọn phòng bao riêng.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô ăn xong, gọi người mang hóa đơn tới.

 

Tần Đường nhìn anh, “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”

 

Tưởng Xuyên đi tới, đỡ cô dậy: “Lát trên đường đi thì nói.”

 

Tần Đường nương theo cánh tay anh đứng lên, bị anh nắm tay dắt ra khỏi nhà hàng. đi theo phía sau Tưởng Xuyên, cô nghĩ nghĩ một lát, rồi nói: “Em từ chối Hạ Tòng An rồi.”

 

Bước chân Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người kéo cô vào lòng, “anh biết em không thích anh ta.”

 

“Vậy lúc chiều anh gấp cái gì chứ?” cô hỏi lại.

 

Tưởng Xuyên cong cong khóe miệng: “không khống chế được thôi.”

 

“.......”

 

Tưởng Xuyên cười nhìn cô, “Giờ em muốn đi đâu?”

 

“Hả?”

 

Ngón tay anh khẽ nâng cằm cô lên, “Tần Đường, tối mai anh phải trở về rồi.”

 

Tần Đường đứng hình, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Nhanh như thế à………”