Tối hôm qua cô thấy Lộ Toa đến gõ cửa phòng Tưởng Xuyên, nhưng…. Tưởng Xuyên không cho cô ta vào.
cô ta đến đây đã được nửa tháng rồi, cũng không biết tối hôm qua là lần thứ bao nhiêu nữa…… A Khởi phẫn nộ xé vỏ túi, Lộ Toa lại dường như cảm nhận được ánh mắt của A Khởi, đột nhiên nâng mắt lên nhìn, A Khởi vội vàng cúi đầu. Cũng không biết tại sao cô lại có chút sợ Lộ Toa.
Tuy rằng ánh mắt không quá lạnh lùng, nhưng A Khởi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Lộ Toa cười một cái, gập máy tính lại.
đi về phía A Khởi, mỉm cười nói: “A Khởi, chúng ta đi dạo phố đi.”
A Khởi kinh ngạc ngẩng đầu: “Nhưng….nhưng em còn phải trông nhà.”
Lữ An dẫn một nửa người đi rồi, ban ngày Tưởng Xuyên về cơ bản là không ở nhà, Lộ Toa rủ cô đi dạo phố, vậy thì trong nhà chỉ còn lại dì Quế.
Lộ Toa nhìn lướt một vòng trong sân viện, cười: “Trong nhà cũng không có đồ gì đáng giá mà. Hơn nữa không phải còn có dì Quế sao?”
“Nhưng…..Nhưng…….” A Khởi có chút do dự. đã rất lâu rồi cô không đi dạo phố, lần cuối cùng là hơn nửa tháng trước, lúc đi dạo chợ đêm với Tiểu Bạch.
Lộ Toa mỉm cười, kéo tay A Khởi: “đi thôi, đi một chút thôi mà, chị mời em ăn cơm.”
A Khởi vẫn do dự: “anh Tưởng bảo em trông nhà mà….”
Lộ Toa xoay người lại cười: “Chị đi thay quần áo. Nếu em muốn đi thì cũng đi rửa mặt thay đồ luôn nhé.”
A Khởi nhìn theo bóng dáng thướt tha của Lộ Toa, xoa tay, sau đó chạy vào phòng bếp tìm dì Quế: “Dì Quế, cháu đi chơi một lát nhé.”
Dì Quế đang nhào bột: “A? đi với ai thế?”
“đi...đi cùng chị Lộ Toa ạ.”
“Ô…..” Dì Quế nói: “đi cùng cô ấy sao? Vậy thì cháu chỉ có thể xem thôi, cũng không mua được gì mà.”
A Khởi cắn môi, “Cháu chỉ là muốn đi xem một chút thôi, không mua.”
Dì Quế cười: “Vậy cháu đi đi.”
A Khởi nhoẻn miệng cười đáp lại: “Vậy cháu đi đây.”
A Khởi thay một bộ váy xinh đẹp, còn xịt nước hoa được Tần Đường cho, có chút thẹn thùng đứng đợi Lộ Toa dưới nhà.
Lộ Toa đến bên cạnh cô, nhướng mày nói: “Trang điểm thật là xinh nha.”
A Khởi cười, Lộ Toa nói: “Còn xịt cả nước hoa à?”
Chanel, đây không giống thứ mà A Khởi có thể mua.
A Khởi gật đầu: “Vâng ạ, chị Tần Đường tặng em đó.”
Lộ Toa nhìn cô ấy, “Ừ, chúng ta đi thôi.”
………
Tưởng Xuyên nắm chặt tờ giấy chứng nhận trong tay. Trong ảnh là một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi, mặc cảnh phục, tràn ngập sức sống tuổi trẻ, ánh mắt anh khí.
Đây là ảnh chụp khoảng 8,9 năm trước, khi anh mới vào cảnh đội.
Năm 25 tuổi, bị tước bỏ cảnh tích, tấm giấy chứng nhận này trở thành vật tưởng niệm duy nhất của anh, thỉnh thoảng sẽ mang ra nhìn lại một chút. Cũng chỉ có thứ này có thể chứng minh anh đã từng là một người cảnh sát.
Tưởng Xuyên bỏ giấy chứng nhận vào trong phong bì, viết địa chỉ xong, đưa cho Tào Nham: “Gửi đigiúp tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tào Nham nhìn nhìn: “Cái gì thế?”
“một đồ vật rất quan trọng, có người nhớ nó.” Tưởng Xuyên cười một cái, có vài phần bất đắc dĩ, “Mấy hôm nay luôn có người theo dõi tôi, tôi sợ mình gửi đi sẽ bị người khác lấy mất, đành phải nhờ anh giúp một tay.”
Gửi cho cô, cô sẽ vui hơn.
Tào Nham ước lượng phong bì trong tay, rất nhẹ, như là không có trọng lượng.
“Được.”
“Chuyện tôi bảo anh điều tra, tra được chưa?”
Sắc mặt Tào Nham trở nên nghiêm túc: “5 năm trước Lộ Toa bắt đầu trở thành một đấu giá viên, trùng hợp chính là, mỗi một lần cô ta tham gia đấu giá, nhất định người của tập đoàn Côn Luân sẽ có mặt, hơn nữa nhất định sẽ đấu giá được đồ, giá cả đều xa xỉ.”
Đầu lưỡi Tưởng Xuyên l**m một vòng quanh răng, ngả người vào ghế dựa, “Hình thức đấu giá như thế nào?”
Tào Nham: “Có tư nhân, có công khai, cũng có cả hội đấu giá từ thiện. Nhưng tư nhân thì hơi khó điều tra, do mấy người đó đều có thân phận đặc thù, hơi khó động vào.”
Tưởng Xuyên không hỏi lại nữa, những việc này đều có cảnh sát xử lý, anh không lo.
Hy vọng duy nhất chính là mong sao Khương Khôn sớm lọt lưới.
Tào Nham thở dài: “Chuyện này liên lụy quá lớn, có một số người không thể động vào được, cho nên chỉ đành cứng đối cứng với Khương Khôn, tìm được bằng chứng vững chắc.”
Tưởng Xuyên châm thuốc, vẫn không hé răng.
Tào Nham đá vào chân ghế anh đang ngồi: “anh cmn có thể hé răng một câu không??”
Tưởng Xuyên đứng lên, “Những chuyện này tôi nhúng tay quá nhiều sẽ ảnh hướng không tốt, đây là chuyện của cảnh sát mấy người.”
Sau đó xoay người rời đi.
Tào Nham nhíu mày, ảnh hưởng gì không tốt chứ? Chuyện của cảnh sát mấy người ư…..
Có phải bản thân anh cũng đã quên, anh cũng chính là một người cảnh sát rồi không?
Nhưng nghĩ lại thì có lẽ Tưởng Xuyên sợ ảnh hưởng đến Tào Thịnh đi, bởi để cho Tưởng Xuyên tham dự vào vụ án lần này, là do Tào Thịnh sử dụng tư quyền. Đợi vụ án này kết thúc, Tào Thịnh nhất định có thể thăng chức.
“Đợi chút, chúng ta đi làm chén rượu đi?”
Tưởng Xuyên quay lại, “Được, đi thôi.”
Chuyện phiền lòng nhất của Tưởng Xuyên bây giờ chính là từ sau khi anh trở về, Tần Đường tiểu cônương kia liền không để ý đến anh nữa, cho dù anh gọi điện thoại bao nhiêu lần cũng không chịu nghe máy.
Cho nên sau đó, anh liền không gọi nữa.
Tưởng Xuyên biết cô rất cố chấp với chuyện của anh, cho nên anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, còn để Tào Thịnh phái người đi theo cô, nếu có tình huống xảy ra anh cũng có thể biết được sớm nhất.
anh thiếu cô một sự yên tâm.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tào Nham: “Đầu tiên gửi thứ này đi trước đã.”
Tào Nham: “Gấp cái gì? Trời đã tối đen rồi, sáng sớm mai sẽ đi gửi cho anh.”
Tưởng Xuyên vẫn bất động: “Gửi trước đã.”
“Gấp như vậy sao?”
“Ừ, cho yên tâm.”