Vừa thấy cô đã thay quần áo, mày liền nhướng lên một độ cong rất nhỏ.
Dì Quế liền đoạt cái bát trong tay cô: “Để dì rửa. Tay cháu đẹp như thế này, không nên chạm vào mấy việc nặng đó.”
Tần Đường nhìn hai tay trống trơn, dù sao cũng đã quen rồi, nên cũng không khách sao với dì Quế nữa.
Tưởng Xuyên đi đến trước mặt cô, cầm tay cô lên ngắm nghía. Thực ra cô gái này chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mềm hết.
Lữ An hỏi: “đi đâu đó?”
Tưởng Xuyên sờ đồ vật trong túi, khóe miệng cong lên: “đi ra ngoài dạo vài vòng thôi.”
Lữ An bật cười, hiển nhiên là không tin.
Mấy người đàn ông nói nói cười cười với nhau còn Tần Đường đã đi ra ngoài sân, đang đi đi lại lại cho tiêu cơm thì Tiểu Bạch và A Khởi đi xuống, nói: “Chị Tần Đường, phòng chị đã dọn dẹp lại xong rồi. Chị có thể lên nghỉ ngơi được rồi đó.”
Tần Đường: “Được.”
cô đi thêm vài vòng nữa rồi lên lầu tắm.
Đèn trong phòng tắm hơi tối, gương không lớn, hơi bẩn.
Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, thấy dấu hôn trên đầu vai, trái tim nhẹ run lên. cô khôngbiết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa.
Trong lòng cô vẫn có một điểm gút mắc. Trước đây, cô vẫn luôn mơ thấy cảnh Trần Kính Sinh ngã xuống từ trên xe máy đang chạy như bay, cả người bị văng xuống khúc cong kia. Hình ảnh đó như đ.â.m vào mắt cô, đ.â.m thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đến c.h.ế.t lặng.
Nhưng khi tỉnh lại thì cô đã không còn lệ rơi đầy mặt như lúc anh vừa mới c.h.ế.t nữa.
Bởi vì trong đầu cô lúc đó lại hiện lên một khuôn mặt khác, nhớ đến giọng nói của anh thì thầm bên tai cô:
“anh tiếc mạng, cũng sẽ không để mình c.h.ế.t đi một cách dễ dàng.”
“Có chết, anh cũng phải c.h.ế.t trên người em.”
……….
Năm đó Trần Kính Sinh một mực muốn tham gia giải đua IOM TT ở Băng Cốc. cô quen anh từ lúc 14, 15 tuổi, đến năm 17 tuổi đã tiếp xúc với xe máy, cũng bởi vì anh mà biết đến các giải đua xe đó, cũng biết được sự nguy hiểm của nó.
cô sợ, thực sự rất sợ.
cô khóc, cô nháo, cô cầu xin….cách gì cũng đều dùng.
“Trần Kính Sinh, em xin anh đấy, đừng đi…….”
“Trần Kính Sinh, nếu anh đi, đời này em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!”
“Huhuhu…..Trần Kính Sinh….xin anh đấy…..đừng đi mà…..”
“Trần Kính Sinh…….. anh nhất định phải đi sao?”
………..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Đường hít sâu vào một hơi, vội vàng lau đầu, không dám nhìn chằm chằm vào gương nữa, sau đó cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Tưởng Xuyên đứng trên hành lang, miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu nhìn cô.
Là do hơi nước mịt mù trong phòng tắm sao? Nếu không sao đôi mắt cô lại trở nên long lanh ngập nước một cách kì lạ thế này?
anh hỏi: “Tắm xong rồi à?”
Tần Đường gật đầu, ôm chậu rửa mắt đi về phòng.
Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn về mấy người đang đuổi muỗi dưới nhà, mím chặt môi, cũng về phòng lấy quần áo đi tắm.
Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.
Trong viện cũng khôi phục lại sự an tĩnh của nó.
Tần Đường ngồi ở trên giường rất lâu, ôm điện thoại và máy ảnh ra khỏi phòng, đi xuyên từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đến tận cuối hành lang mới dừng lại.
Tưởng Xuyên ngồi ở trên giường, miệng ngậm một điếu thuốc khôn châm lửa, yên lặng nhìn cửa phòng.
anh có chút do dự, có nên mở cửa phòng và đi đến đầu hành lang phía bên kia hay không.
một khi đi, thì nhất định anh sẽ không dừng bước được.
anh từ trước đến giờ đều không hỏi cô có nguyện ý không.
Cho tới nay đều do anh xúc động không kiềm được, nửa cưỡng ép cô theo mình. anh đứng dậy, đi lại trong phòng hai vòng, trong lòng cảm thấy có chút áp lực, lại thò tay vào túi quần tìm bật lửa,nhưng lại sờ được một cái hộp. anh nhìn hộp áo mưa kia cả nửa ngày, châm thuốc, bước nhanh về phía cửa.
“Cạ….”
Cửa mở ra.
Tần Đường an tĩnh đững bên ngoài, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn anh.
Ánh trắng chiếu lên gương mặt cô khiến nó trở nên mờ ảo như trong mộng, không hề chân thật.
Tưởng Xuyên im lặng một cách kì lạ, cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen nặng nề.
anh vẫn nhớ, lần trước cô tới, lúc A Khởi nói thường xuyên có phụ nữ đến gõ cửa phòng anh, cô đã lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không bao giờ đi gõ cửa phòng anh ta.”
Tần Đường cũng nhìn anh chăm chú, ánh mắt hoảng sợ, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh.
Hầu kết Tưởng Xuyên trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề, nhanh chóng ôm eo bế cô lên, xoay người một cái, đóng rầm cửa lạ, đè người lên ván cửa, cúi đầu hôn cô thật sâu, dường như là dùng sức mà c*n m*t khiến môi lưỡi cô tê dại, nhưng kèm theo nỗi đau là cả sự k*ch th*ch.
cô ôm cổ anh, thân thể kề sát vào người anh, lúc đầu còn có thể hôn trả, nhưng chỉ hai phút sau, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Tưởng Xuyên bế ngang cô lên, xoay người.
Ném cô lên cái giường mà mấy tiếng cô vẫn còn nằm trên đó.
Váy cô bị kéo lên đến đùi, anh quỳ gối ngồi hai bên sườn cô, lột áo ra, sau đó cả người liền đè xuống, ngón tay từ đôi chân thon dài v**t v* lên, lên đến m.ô.n.g cô được vài giây liền nhịn không được mà dùng sức một chút.