Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 126: Sợ anh rồi à?



Đúng là Thường Lê có bài vẽ cơ thể cần hoàn thành, tuy nói muốn để Hứa Ninh Thanh làm người mẫu cho cô cũng có chút tâm tư, nhưng vẫn là muốn cố gắng vẽ một tác phẩm nghiêm túc.

Hứa Ninh Thanh trực tiếp chở Thường Lê về biệt thự.

Vừa thay giày xong anh liền quay đầu không biết xấu hổ hỏi: "Em muốn vẽ phong cách nào?"

Thường Lê nhìn anh, ngũ quan người đàn ông góc cạnh, dáng vẻ khoẻ khoắn, sống mũi cao, môi mỏng, vai rộng eo hẹp kết hợp với đôi chân dài.

Lần đầu tiên Thường Lê nhìn thấy anh liền nghĩ sao người này có thể có tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ đến như vậy, quả thực là tỉ lệ vàng, vẽ ra nhất định rất đẹp.

Thế mà bây giờ thực sự sắp vẽ rồi.

Cô liếm môi một cái: "Gợi cảm à?"

Với làn da này, không vẽ gợi cảm một chút thì thật có lỗi với Hứa Ninh Thanh.

Đuôi lông mày anh khẽ nâng, khá kinh ngạc sau đó cười lên, thản nhiên nói: "Được, vậy vào phòng ngủ thôi."

"..."

Thường Lê đi theo anh vào phòng ngủ, chạy đến kéo rèm cửa ra, nhìn một vòng tìm chỗ sáng tốt nhất, chỉ tay lên giường: "Ở trên giường đi, nằm hay ngồi đều được."

Hứa Ninh Thanh ngoan ngoãn ngồi lên, dựa vào đầu giường, động tác lười biếng thong thả, gấp một chân lại, mở hai chiếc khuy áo, lộ ra mảng lớn trước ngực cùng với đường cong xương quai xanh.

Thường Lê chỉnh lại giá vẽ, vừa quay đầu liền bị khí chất hồ ly của anh làm cho ngây người, cô ngồi trước giá vẽ nhìn về phía trước, vẫn cảm thấy có chỗ không vừa ý.

Hứa Ninh Thanh tựa trên đầu giường, thấy cô đang nhíu mày: "Sao vậy?"

Thường Lê khoanh tay ngồi thẳng dậy: "Không ổn, vẫn thiếu chút cảm giác."

"Em muốn cảm giác gì?" Hứa Ninh Thanh cười, thuận miệng nói: "Ngậm cành hồng à?"

".. Anh cũng quá sến đi." Thường Lê chân thành chế nhạo.

Cô lại nhìn đăm chiêu trong chốc lát, đứng dậy vào phòng tắm lấy một cốc nước ra: "Cho chút cám dỗ ướt át đi."

Hứa Ninh Thanh cũng không giơ tay nhận, hất cằm nói: "Em làm đi."

Thường Lê dừng lại, đành phải kiên trì nhảy vào cái hố tự mình đào, cô quỳ trên giường, ngửa lòng bàn tay ra trước ngực Hứa Ninh Thanh rồi đổ nước xuống.

Giọt nước thấm ướt quần áo anh, dán chặt trên thân, lộ ra những đường cong cơ bắp mơ hồ, dù cách một lớp vải vẫn cảm thấy được sự săn chắc.

Mặt Thường Lê nóng lên, ngón tay chạm vào lớp vải cũng như đốt.

Hứa Ninh Thanh rũ mắt xuống nhìn biểu cảm trên mặt cô, đưa tay sờ lên vành tai cô, nụ cười như có như không: "Thì ra Lê Lê của chúng ta thích thể loại này à?"

"..."

Thường Lê vội vàng chỉnh lại tư thế, quay về giá vẽ ngước mắt lên nhìn.

Đang là thời điểm mặt trời ngã về phía tây, ánh chiều diễm lệ buông xuống ngoài cửa sổ, người đàn ông tựa trên đầu giường, một bên chân duỗi thẳng ra, chân kia gấp lại, mảng vải trước ngực ướt đẫm, phác họa ra lồng ngực rắn chắc.

Mỹ nam ngủ thiếp.

Thường Lê là một con nghiện cái đẹp, nhìn thấy khung cảnh trước mắt khiến cô không kìm được muốn lại hôn anh một cái.

Cô ép ánh mắt của mình tập trung lên bảng vẽ, bút chì quẹt trên trang giấy, nghe tiếng sột soạt, một lúc sau thì vẽ ra được bố cục, đôi mắt, lông mày, mũi và bờ môi của Hứa Ninh Thanh.

"Anh có mệt không?" Cô hỏi.

"Vẫn tốt." Thanh âm của Hứa Ninh Thanh có chút lười nhác: "Vẽ đến đâu rồi?"

Thường Lê cười một tiếng: "Mới được một chút mà, anh kiên trì thêm lát nữa đi."

Vẽ xong một bức tranh phải tốn rất nhiều thời gian, đối với người mẫu mà nói cũng là công việc mệt mỏi, cuối cùng Thường Lê cũng không nỡ để Hứa Ninh Thanh duy trì cái tư thế bất động kia thêm nữa.

Vẽ xong một nửa liền đặt bút xuống, đá dép ra bò lên giường.

Hứa Ninh Thanh thuận tay kéo cô vào trong ngực: "Xong rồi à?"

"Vẫn chưa, lát nữa vẽ tiếp." Thường Lê tiến tới: "Hôn trước đã."

Hứa Ninh Thanh cực kì phối hợp, anh giương cằm lên hôn cô. Sau khi nếm được mùi vị rồi động tác liền mất khống chế, đầu ngón tay xuyên qua kẽ tóc cô. Anh đè cô nằm xuống, dùng lực càng mạnh hơn.

Quần áo ban nãy bị ướt vẫn chưa khô, lòng bàn tay Thường Lê chống đỡ trước ngực anh, cách một lớp vải ẩm ướt, tựa như da thịt chạm vào nhau.

Bầu không khí mập mờ, hai người dựa sát nhau dần nóng lên.

"Hứa, Hứa Ninh Thanh." Thường Lê khẽ lắp bắp gọi tên anh, nụ hôn ban nãy khiến cô không thở được.

Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô gần trong gang tấc, giống như một vũng nước sâu, khiến cô cảm giác thích thú khó tả.

Thường Lê cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.

Thật ra Hứa Ninh Thanh chưa từng che giấu cảm xúc trước mặt cô, dù cho lần trước có "nhạy cảm", nhưng không hề tiến tới bước cuối cùng.

Sắp ba mươi đến nơi rồi mà còn như vậy.

Tính ra anh vẫn đáng thương hơn cô nhiều.

Lồng ngực Hứa Ninh Thanh trập trùng, hô hấp nặng nề, lại cúi thấp cổ xuống tiếp tục hôn cô.

Trên người cô có mùi hương rất dễ chịu, từ lâu anh đã biết, đó là mùi sữa tắm mát lạnh pha chút hương sữa, sạch sẽ ngọt ngào, nó khiến anh phát nghiện.

Sau đó anh cảm giác được tay Thường Lê đang vòng qua cổ mình, ôm rất chặt. Cánh tay của cô đang dùng sức, cố gắng kéo anh xuống gần mình hơn.

Hứa Ninh Thanh dừng động tác lại, mở mắt nhìn cô.

Phát hiện đôi mắt hồ ly của cô ửng đỏ, đôi con ngươi mông lung ngập nước, hàng mi đen dài cong cong như gãi qua trái tim anh.

Ngay sau đó đôi mắt cô khẽ cong, con mắt nhẹ nhàng híp lại, lộ ra ý đồ nghịch ngợm xấu xa. Sau đó cô nhấc một chân lên, vòng qua eo anh, ống quần vén lên lộ ra mắt cá chân thon gầy.

Hứa Ninh Thanh ngừng thở, mặt không chút biến sắc, hầu kết khẽ động, giọng nói khàn khàn: "Ừm?"

"Con quỷ nhỏ." Hứa Ninh Thanh khàn giọng cười: "Em muốn làm gì?"

"Muốn!" Thường Lê ngước mắt lên nhìn, học mấy chiêu bài trên phim truyền hình, nhẹ nhàng thổi một chút lên tai anh: "Trao thưởng cho người mẫu của em."

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, hạ giọng học theo cô: "Phần thưởng là gì?"

Chân còn lại của Thường Lê cũng vòng luôn qua eo anh, quấn chặt lại.

Dù xấu hổ không nói nên lời, vậy mà cô vẫn bày ra dáng vẻ không sợ chết là gì.

Hứa Ninh Thanh đặt khuỷu tay chống bên thân cô, đè lên người cô, ôm lấy mặt, ngón cái dạo quanh bờ môi cô, khàn giọng nói: "Nói ra đi chứ, không nói thì sao anh biết được."

Cánh tay Thường Lê đang ôm cần cổ anh vô thức dùng sức, móng tay khảm vào phần gáy, tim đập kịch liệt, như rơi sâu vào cơ thể, tiếng tim của cô bị át bởi tiếng thở gần kề của Hứa Ninh Thanh.

Lông mi cô chớp nhanh: "Em."

Mi tâm Hứa Ninh Thanh nhảy một cái, giống như không nghe rõ: "Cái gì cơ?"

"Phần thưởng." Thường Lê lặp lại rất nhanh: "Là em."

Anh nhìn vào con ngươi trong veo thuần tuý của Thường Lê, nhìn gò má cô ửng hồng cùng với hàng mi đen dài đang run rẩy vì xấu hổ, thấy cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, đáy lòng mềm nhũn hỗn loạn.

Sạch sẽ, thuần túy, thẳng thắn, dũng cảm, là những đặc điểm của Thường Lê mà anh rất thích.

Anh cúi đầu xuống, cánh tay vòng qua lưng cô ôm chặt, từng chút từng chút hôn cô giống như đang vẽ một bức tranh.

Ánh trời chiều vàng ấm trải vào căn phòng, rơi trên mặt chăn trắng noãn, cửa hạ xuống tạo thành tia sáng hẹp dài, giống như chiếc dao khắc, khắc sâu vào tim Hứa Ninh Thanh.

Đầu Thường Lê bị che khuất ánh sáng, hai bên tóc đen nhu thuận rủ bên vai, càng nổi lên làn da trắng nõn.

Cô thực sự rất gầy, bình thường cũng không ăn ít nhưng không mập lên được, trên lưng từng ngấn từng ngấn xương, Hứa Ninh Thanh thuận tay hướng xuống dưới.

Lúc nằm da bụng giãn ra, xương chậu lộ ra rất rõ ràng.

Đầu ngón tay của Hứa Ninh Thanh chạm vào làn da mát lạnh của cô, cùng lúc đó, Thường Lê cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Lý trí của Hứa Ninh Thanh đang bị khiêu khích, cổ họng khô khốc, sau đó đưa tay chỉnh lại vạt áo bị xốc xệch, nhét vào lưng quần, anh vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái như để xoa dịu cô.

Thường Lê mê mang mở mắt, liếm môi một cái, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Chờ chút đã." Anh khàn giọng.

Thường Lê không hiểu: "Chờ cái gì?"

"Em mới chỉ là cô bé mười chín tuổi thôi, anh phải có trách nhiệm với em." Hứa Ninh Thanh sờ sờ lên cằm cô: "Dù sao cũng phải có sự đồng ý của ông bà ba mẹ em mới có thể làm chuyện này."

Thường Lê ngẩn người, không nghĩ tới anh còn suy nghĩ đến chuyện này.

"Ông nội em thực sự thích anh mà." Cô nhỏ giọng nói: "Lúc trước ông còn thường xuyên khen anh cơ."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Nếu vậy thì nghỉ đông này đến nói với ông nội quan hệ của chúng ta đi?"

"..."

Mỗi lần nghĩ đến đây Thường Lê vẫn cảm thấy khó mà mở miệng, dù sao lúc trước lúc nào cũng một tiếng chú hai tiếng chú, vẫn luôn cảm thấy sai trái và xấu hổ.

Dừng một chút, giọng nói cô như mềm đi: "Nhưng em không cần anh phải có trách nhiệm với em."

Hứa Ninh Thanh nhìn cô không nói gì.

"Em thích anh, cho nên anh muốn như thế nào cũng được, bao gồm.." Cô dừng một chút, vẫn không thể nói nên lời, mất tự nhiên lí nhí: "Bao gồm cả cái đó."

Hứa Ninh Thanh thật không dễ dàng gì mới kéo được lý trí trở về lại vì một câu nói của cô mà hiện báo động đỏ, đôi mắt bình tĩnh của anh nhìn chằm chằm Thường Lê trong chốc lát, nghiến răng, cười: "Không làm gì em lại tưởng anh ăn chay có phải không?"

Anh đứng lên, kéo cổ áo xuống, nhìn cô hờ hững nói: "Lại đây."

Thường Lê không kịp phản ứng: "Lại làm gì?"

"Trong miệng em." Giọng Hứa Ninh Thanh trầm thấp: "Cái đó."

"..."

Thường Lê không hiểu vì sao cái người này một giây trước còn bộ dáng muốn có trách nhiệm với cô, nhìn qua như một công tử chững chạc đường hoàng, làm cô cảm động sắp khóc đến nơi, kết quả một giây sau liền dụ dỗ cô phạm tội, trở về nguyên hình lưu manh ban đầu.

Thật ra cô rất sợ, nhưng ban nãy vừa mới mạnh miệng, bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp.

Cô ra vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, chậm rãi ngồi dậy: "Chờ một chút, em mang dép đã."

Hứa Ninh Thanh đứng bên giường, ung dung quan sát động tác của cô: "Nhanh lên một chút."

Vậy mà còn hối.

"..."

Thường Lê đầu cũng không dám ngẩng lên, cọ cọ dép lê, cố kéo dài âm thanh: "Em đang mang dép, anh hối cái gì mà hối."

Cô tay chân lẫn lộn chạy đến trước mặt Hứa Ninh Thanh, lúc này mới thấy không đúng, rõ ràng ban nãy đang nằm trên giường mà, kêu cô đứng dậy làm gì chứ.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, chỉ tay lên giường: "Không phải ở đây à?"

Hứa Ninh Thanh cười: "Ở đấy thì tính làm gì."

"?"

Bổn cung đã đánh giá thấp anh rồi sao?

Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh vào phòng tắm, bật đèn sưởi lên.

Hứa Ninh Thanh đứng trước bồn rửa tay, vẫy tay gọi cô, kéo tay cô lại rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Để thử xem có khiến em hài lòng không nhé?"

"..."

Thường Lê không nói được câu nào, cũng không biết phải làm gì.

Hứa Ninh Thanh nhìn biểu cảm của cô, chợt thấy vô cùng thích thú, kéo tay cô xuống, bắt đầu dụ dỗ: "Em thử chạm vào đi."

Chuyện xảy ra sau đó Thường Lê không thể tiêu hóa nổi, cứ như đây không còn là tay cô nữa vậy, trơn trơn dính dính. Cô hoảng hốt nhìn xuống, thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng trước bồn rửa tay, kéo tay cô đặt dưới vòi nước lau rửa cẩn thận.

Sau khi xong việc, cả người người đàn ông lộ rõ vẻ biếng nhác, lưng quần tây rộng rãi hạ xuống dưới, khí chất phong lưu giữa lông mày càng đậm nét hơn.

Thứ đó bị nước rửa trôi sạch, anh lại lấy một ít nước rửa tay bỏ vào lòng bàn tay cô, ngón tay thon dài bao lấy tay cô, giúp cô rửa sạch từng ngón tay một rồi lại dùng khăn lau khô.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, lúc này thấy cô nhóc đang đứng ngẩn người.

Bây giờ mà như vậy, sau này phải làm sao bây giờ.

Anh cong môi lên: "Thế nào, cũng khá hài lòng với nó nhỉ?"

".. Hứa Ninh Thanh." Mặt Thường Lê đỏ như máu, hét lên mắng anh: "Anh còn cần mặt mũi nữa không hả!"

Hứa Ninh Thanh nắm tay cô kéo về phía trước, mở lòng bàn tay ra: "Lê Lê của chúng ta chịu thiệt thòi rồi, tay để vẽ tranh mà phải làm chuyện này."

"..."

Cái phòng tắm này Thường Lê không ở lại thêm được nữa, kéo cửa chạy ra ngoài, còn tiện thể mở luôn cửa sổ, đưa tay quạt quạt giương mặt đang nóng lên.

Một lát sau Hứa Ninh Thanh mới ra ngoài, vừa đi vừa cài lại dây lưng, bỗng hỏi cô: "Em vẽ tiếp không?"

Thường Lê không đối diện với anh được nữa, nhìn đi hướng khác, hít một hơi thật sâu: "Có."

"Muốn anh nằm lại đằng kia không?" Hứa Ninh Thanh cười hỏi.

"Không cần." Cô đi đến trước giá vẽ, cố hết sức không nhìn đến anh: "Không muốn nhìn thấy anh."

Hứa Ninh Thanh cười cười, bây giờ tâm tình vô cùng tốt, rót cho cô một cốc nước để bên cạnh rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Thường Lê vẽ thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thể tập trung được.

Chỉ cần nghĩ đến hai bàn tay ban nãy vừa làm gì liền không cầm nổi bút nữa.

Cô điều chỉnh tâm trạng vẽ từng nét một, đã qua mười phút nhưng không vẽ tiếp được nữa liền buông bút xuống, cúi đầu, dán tay lên mặt, thẹn quá hóa giận lẩm bẩm mắng tên Hứa Ninh Thanh.

Dừng một chút, bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện đôi tay đã làm, "phập" một cái gỡ tay ra khỏi mặt.

Thường Lê thở dài, lại đi rửa tay, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Hương thơm truyền ra từ nhà bếp, Hứa Ninh Thanh quay lưng về phía cô, bên hông đang cột chiếc tạp dề.

Cô dừng lại một chút, rón rén đi qua: "Anh đang nấu gì vậy?"

"Xương sườn." Hứa Ninh Thanh nói, quay đầu nhìn cô một cái, mặt mày tươi cười hớn hở.

Anh đậy nắp nồi lại, vẫy tay với Thường Lê: "Lại đây."

Bây giờ Thường Lê có bóng đen vô cùng sâu sắc đối với hai chữ này, sợ cái người này hóa thú lần nữa, tuy đây là phòng bếp, không phải điều kiện lý tưởng để đùa nghịch lưu manh.

Nhưng mà ai biết được!

Hứa Ninh Thanh có gì không làm được cơ chứ!

Cô cảnh giác nhìn anh: "Có chuyện gì?"

Hứa Ninh Thanh nhìn vẻ mặt cô liền biết cô đang suy nghĩ gì, thấp giọng cười, trực tiếp đi qua, ngón tay cọ bên gò má cô: "Dính màu này, không có cảm giác à."

Thường Lê đưa tay cọ lên mặt mấy cái, cúi đầu nói lí nhí: "Không để ý nữa."

Hứa Ninh Thanh kéo cô qua rửa mặt, rút giấy nhẹ nhàng lau sạch sẽ gương mặt cô: "Được rồi."

"Dạ." Thường Lê nắm hai đuôi tóc, nhìn đi hướng khác.

Anh đứng trước mặt cô, bởi vì chiều cao chênh lệch quá nhiều nên nhìn từ dưới lên trông thật ngạo nghễ, giống như đang nhìn một con gà con, đưa tay gãi gãi cằm cô: "Sợ anh rồi à?"

Không đợi Thường Lê trả lời, lại nhàn nhã nói tiếp: "Như vậy đã sợ rồi, sau này phải làm sao bây giờ."

* * *

*Góc tác giả.

Điềm Thố Ngư: "Ngày mai tui vẫn sẽ đăng chương đúng giờ, dù sao tui cũng không thiết sống nữa."

"Được rồi, tui sẵn sàng để bị khóa rồi, tui không sợ."