Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 73: Hứa Ninh Thanh say rồi



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng đám người trong yến hội cứ như được lắp động cơ vĩnh cửu, từng người từng người càng chơi càng hăng, mặc dù đã có mấy người uống say bí tỉ được đỡ đến phòng khác ngủ.

Thường Lê ngáp một cái, khoé mắt tràn giọt lệ, cô dụi dụi mắt nhìn vào điện thoại.

Đã hơn mười giờ, Hà Thiển Thiển gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô khi nào trở về.

Thường Lê trả lời sẽ về ngay lập tức, dặn cô giữ cửa cho mình."Chị ơi, em về trước đây, lát nữa chị giúp em nói với mọi người một tiếng nhé." Thường Lê nói.

Thời Niệm Niệm: "Đã rất muộn rồi, để chị đưa em về."

"Không cần đâu, gần đây có ga tàu đi thẳng tới trường học."

"Vậy được rồi, đi đường cẩn thận một chút nha."

Thường Lê cùng Thời Niệm Niệm nói tạm biệt, cất tập tranh Thời Niệm 

Niệm tặng bỏ vào túi, liền đứng dậy chuẩn bị đi, vừa đi đến cửa, sau lưng lại vang lên một giọng nói: "Thường Lê."

Thường Lê dừng lại, quay đầu.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy, hắn chắc là đã uống rất nhiều rượu, cả người càng thêm biếng nhác khinh mạn, vạt áo cũng nhăn một chút, đi đến trước mặt Thường Lê, nhìn xuống hỏi: "Đi về à?"

Thanh âm hắn hơi khàn, phảng phất sự mệt mỏi đã lan ra toàn thân thể, vành mắt cũng đỏ lên, không biết là vì thức đêm hay như thế nào.

Thường Lê gật đầu: "Ừm."

"Anh đưa em về."

Thường Lê lại giương mắt nhìn hắn.

Đứng ở khoảng cách này cô còn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, thật sự để hắn đưa về chắc cả hai sẽ được tặng một chuyến du lịch miễn phí trong tù nửa năm mất.

"Không cần đâu, cháu tự về cũng được." Dừng một chút, lại suy nghĩ đến lời ban nãy bản thân nói có chút làm tổn thương người khác, Thường Lê cảm thấy có lỗi, lại bổ sung: "Hay là tối nay chú ngủ ở khách sạn một đêm đi, đừng tự đi về."

Người đàn ông rõ ràng sửng sốt một chút, cánh tay đang duỗi ra muốn giúp cô cầm túi xách cũng dừng lại giữa không trung.

Thanh âm hắn sa sút: "Em không về với anh à?"

Giọng điệu này đặt trên người Hứa Ninh Thanh có chút kì quái, Thường 

Lê nhất thời không biết phải nói gì.

Cũng không biết "về" trong miệng Hứa Ninh Thanh là đi về đâu.

Cô đột nhiên phát hiện, hình như Hứa Ninh Thanh đã uống rất nhiều.

Thường Lê tới gần hắn, nhón chân lên hít một hơi như cún con ngửi đồ: "Có phải chú.."

Có phải chú uống say rồi không?

Thường Lê còn chưa nói hết câu, liền bị nhiệt độ tiếp xúc đột ngột trên thân dọa mở to hai mắt.

Hứa Ninh Thanh cúi người, ôm trọn cô gái nhỏ vào trong ngực.

"Lê Lê." Hắn khàn giọng gọi, đầu chôn sâu xuống hõm vai cô nhẹ nhàng cọ cọ, mở miệng âm thanh vô cùng đáng thương: "Đừng gọi là chú nữa, 

Lê Lê cùng anh về nhà có được không."Thường Lê sửng sốt.

Người đàn ông chắc hẳn đã uống rất nhiều, toàn bộ lực đều thả trên người cô, chiều cao hai người quá khập khiễng, Hứa Ninh Thanh phải cúi lưng rất thấp, trông vô cùng khó khăn.

Thường Lê hai tay buông thõng, nghiêng đầu nhìn: "Chú ơi?"

"Đừng gọi là chú nữa." Hứa Ninh Thanh bên vai cô uốn éo lắc đầu, giọng điệu có chút ủy khuất.

Sao lại còn nhõng nhẽo nữa?

Thường Lê đầu tiên là im lặng, sau đó tim như mềm nhũn, bỗng một giây sau, cô giơ tay vỗ lên lưng Hứa Ninh Thanh: "Đừng uống rượu nữa, có được không?"

"Được."

* * *Thế mà còn có mặt ngoan như vậy.

Đám người xung quanh đều nhìn qua bên này, mặc dù cô vẫn không vui vừa rồi Hứa Ninh Thanh hung dữ với cô, nhưng cũng không muốn hắn bị làm trò cười trước mặt mọi người.

Nhiều người như vậy, không biết sau đó sẽ bàn tán ra cái gì.

Thường Lê đẩy Hứa Ninh Thanh đứng thẳng dậy, nhìn về phía Phòng Tề, chỉ chỉ hướng cửa, ra hiệu bọn họ muốn về trước.

Phòng Lê bị một màn kia làm giật cả mình, liên tục gật đầu: "Được được được, hai người về trước đi."

Thường Lê lại nhìn qua Hứa Ninh Thanh: "Chú có thể tự đi không?"Người đàn ông gật đầu.

Thường Lê phát hiện, Hứa Ninh Thanh uống nhiều nhưng trên mặt không mảy may biểu lộ, khó trách lúc vừa rồi cô nhìn lén hắn không phát giác được có gì không đúng, đi đường vẫn có thể đi thẳng tắp.

Đương nhiên, cái hành động kỳ quái này không được tính vào..

Thường Lê nhìn bàn tay đang bị Hứa Ninh Thanh nắm lấy.

So với ngày đó ở thang máy cẩn thận từng li từng tí lén lút thân mật, bây giờ cái nắm tay này trông rất là đường hoàng bình thản, giống như nắm tay là chuyện đương nhiên vậy.

Cô nhìn chằm chằm tay hai người một lát, nhỏ giọng lầm bầm: "Chú đến cùng là uống bao nhiêu vậy?"

"Không nhiều." Người đàn ông trả lời, ngữ khi so với bình thường không khác lắm, cũng không giống vài người khi uống say sẽ cực kì lắm mồm, và cũng khác hoàn toàn cái người ban nãy ôm cô nhõng nhẽo.

Thường Lê đi chậm hơn hắn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, "A" một tiếng, lại hỏi: "Chú lái xe tới à?"

"Ừm."

"Gọi người chở thuê đi." Thường Lê vươn tay về phía hắn.

Hứa Ninh Thanh ngoan ngoãn cầm điện thoại di động của mình đặt vào lòng bàn tay cô.

Điệu thoại Hứa Ninh Thanh rất đơn giản, một thân đen tuyền bóng loáng, tất cả các ứng dụng được chia thành bốn thư mục, hình nền cũng rất sạch sẽ, không giống như những nam sinh khác treo toàn hình các cô em ngực lớn.

Thường Lê nhìn một vòng tìm ứng dụng chở thuê, xác định địa chỉ, chọn lựa tài xế xong xuôi.

Ra khỏi thang máy.

"Xe của chú đậu ở đâu?"

Hứa Ninh Thanh hướng một bên hất cằm: "Ở bên kia."

Thường Lê nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, Hứa Ninh Thanh say nhưng không khác bình thường là bao, không giống cô cứ như thế mơ mơ hồ hồ, trông coi cũng không tốn sức.

Kết quả vừa ngồi vào trong xe, người đàn ông liền tiến đến ôm chầm lấy cô.

Hứa Ninh Thanh hiếm khi tỏ ra chủ động tấn công như vậy.

Ánh trăng chiếu lên sống mũi cao vượt của người đàn ông, phản chiếu qua nửa kia của gương mặt bị che khuất hoàn toàn bởi bóng tối, hơi thở tràn ngập mùi men rượu, hòa lẫn hương thơm mát lạnh của cơ thể.

Thường Lê bị trói buộc bên hông, dùng sức rất lớn, có chút đau.

Cô bị Hứa Ninh Thanh đè ép ra phía sau, đầu tựa lên cửa kính xe.

Thân hình hai người khác biệt rất lớn, nhìn qua giống như chú diều hâu đang lăm le con gà con, dồn cả người cô vào một góc.

"Hứa Ninh Thanh." Thường Lê khẽ nhíu mày đẩy hắn ra.

"Dạ?"

Âm thanh người đàn ông rất trầm, giọng mũi rất nặng, Thường Lê nghe xong da gà muốn rụng đầy đất.

Dạ cái đầu ngươi!

Cô ổn định lại giọng nói: "Chú nặng quá."

Hứa Ninh Thanh gần như nằm trên người cô, khẽ cười nhẹ một tiếng, nghiêng người qua một bên, đem nửa trọng lượng cơ thể dựa lưng vào ghế, nhưng vẫn ôm chặt Thường Lê.

Sau khi đổi tư thế xong, hắn còn rất quan tâm hỏi: "Như vậy đỡ nặng hơn chưa?"

Thường Lê: "..."

Cô thở dài, cuối cùng vẫn không đẩy Hứa Ninh Thanh ra.

Dù sao đều uống say, thừa dịp ăn chút đậu hũ* có lẽ không sao đâu nhỉ?

*Ăn đậu hũ: Chiếm tiện nghi, động chạm, sờ mó, sàm sỡ, dê xồm..

Ý nghĩ này dạo trong tim Thường Lê một vòng, cô liền đưa tay véo mặt 

Hứa Ninh Thanh, còn nắn nắn kéo kéo.

Người đàn ông nằm ườn trên người cô, còn rất phối hợp ngẩng đầu lên, 

Thường Lê lúc này mới phát hiện khoé mắt hắn đỏ một cách không bình thường.

Tim cô trùng điệp phập phồng, chợt nhớ tới vừa rồi ở cổng yến hội, Hứa 

Ninh Thanh ôm cô nói muốn về nhà với giọng điệu uỷ khuất.

Thường Lê lại vuốt ve khoé mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chú cũng sẽ buồn sao?"

Bởi vì cháu nói cháu yêu sớm cũng không liên quan gì tới chú sao?

Người đàn ông say rượu dĩ nhiên sẽ không trả lời loại vấn đề này, mà nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, ngón tay nhẹ nhàng uyển chuyển, liền thành mười ngón đan vào nhau.

Thường Lê nhìn thẳng vào mắt hắn lầm bầm: "Có lẽ chú rất khó chịu."

Cô dừng một chút, lại nói: "Những lời ban nãy chú nói với cháu cũng rất quá đáng."

Hai người ngồi cái tư thế này đợi một hồi, tài xế chở thuê vẫn chưa đến, 

Thường Lê rút tay ra, đưa tay sờ tóc Hứa Ninh Thanh, hai bên tóc mai cạo rất hắn, có chút gai.

"Chú vừa cắt tóc à?" Thường Lê hỏi.

Hứa Ninh Thanh xoè tay ra, bất mãn nhìn cô: "Nắm tay."

Thường Lê lại véo mặt hắn, không vui nói: "Đang hỏi chú đấy!"

"Ừm, cắt hai ngày trước."

Thường Lê bị bộ dáng của hắn chọc cười, lại đưa tay véo chặt mặt hắn, khuôn mặt người đàn ông rất gầy, khung xương góc cạnh, thật ra véo mạnh lúc không véo lên được miếng thịt nào, nhưng Thường Lê vẫn nắm má hắn kéo ra, cả mặt đều đỏ.

Bởi vì lúc trước hắn véo má cô cũng không nhẹ, cô liền chẳng kiêng nể gì nữa.

"Nếu mỗi ngày chú nói nhiều được như vậy thì tốt." Thường Lê vỗ lên đầu hắn: "Đồ chết tiệt."

"Nắm tay." Hứa Ninh Thanh cau mày giục cô.

Thường Lê lại gõ đầu hắn: "Không nắm."

Cái giờ này bên ngoài vẫn còn tắc nghẽn, tài xế chở thuê vội vội vàng vàng chạy tới nhà xe, toàn bộ nhà xe chỉ thấy chiếc này là Lamborghini, rất dễ tìm, kết quả vừa mở cửa xe đã nhìn thấy ghế ngồi phía sau có hai người đang nằm cùng một chỗ, người đàn ông dựa trên thân cô gái cười như tươi một đóa hoa.

Đêm hôm khuya khoắt, ở bãi đỗ xe tư nhân, một nam một nữ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đang làm cái gì.

Vị tài xế này hiển nhiên kiến thức rộng rãi, sững sờ nửa giây liền vô cùng chuyên nghiệp nói câu xin lỗi, đóng cửa xe rồi quay lưng giả vờ như chưa từng nhìn thấy màn vừa rồi.

Thường Lê ngơ hồi lâu mới phản ứng tiếng xin lỗi kia là vì cái gì, lúc này mới "A" một tiếng, cố hết sức đẩy Hứa Ninh Thanh đang trên người cô ra.

Hắn uống nhiều trọng tâm cũng bất ổn, đầu đập vào cửa xe bên kia.

Hứa Ninh Thanh híp mắt: "Sao vậy?"

"Sao cái gì mà sao! Không nhìn thấy người ta đang hiểu lầm à!" Thường Lê chỉ vào hắn mắng.

Hứa Ninh Thanh tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn cô một hồi, khàn giọng cười, hàng lông mày rủ xuống nhìn qua quyến rũ lạ thường: "Ông ấy hiểu lầm cái gì rồi?"

"Chú câm miệng."

Thường Lê nguýt hắn một cái, mở cửa xe kêu tài xế chở thuê một tiếng.Sắc mặt tài xế rất điềm tĩnh, dập tàn thuốc rồi ngồi vào ghế lái, toàn bộ quá trình không lấy một phản ứng bất thường đối với hành động vừa rồi của hai người.

Thường Lê: "..."

May thay đoạn đường về nhà con ma men bên cạnh không tiếp tục nổi điên, an an tĩnh tĩnh về đến dưới sảnh Minh Tây.

Thường Lê nói tiếng cảm ơn với tài xế chở thuê, đỡ Hứa Ninh Thanh xuống xe đi lên lầu.

"Chú không thể tự đi sao?" Thường Lê phàn nàn nói, một bên nhấn mở thang máy.

Hứa Ninh Thanh cười: "Rất nặng?"

"Chú nói thử xem, đồ mập chết tiệt."

Hứa Ninh Thanh lại cực kì vui vẻ cười rộ lên.

Mở cửa vào nhà, Thường Lê mở đèn, đỡ Hứa Ninh Thanh nằm xuống ghế sô pha, lại chạy tới rót cho hắn cốc nước: "Trong nhà có mật ong không?"

"Không có."

"Vậy chú uống tạm nước ấm đi." Thường Lê cầm cốc đưa tới, ngồi xổm dưới thảm nhìn mặt hắn, ung dung nói: "Run rẩy đi nhân loại, đây là lần đầu tiên bổn cô nương chăm sóc người khác đấy."

Hứa Ninh Thanh ngửa đầu uống cạn cốc nước: "Vô cùng vinh hạnh."

"Chú tỉnh rượu rồi phải không?" Thường Lê nhìn hắn hỏi: "Vậy cháu về trường học trước đây, lát nữa chú nhớ về phòng mà ngủ."

"Trở về rồi?"

Thường Lê đứng lên: "Đúng vậy, chậm tí nữa là kí túc xá đóng cửa mất."

Cô cúi đầu nhìn một vòng trong phòng, cầm điện thoại lên, vừa chuẩn bị đi liền bị Hứa Ninh Thanh bắt lấy cổ tay, hắn dùng sức kéo một cái, Thường Lê liền trực tiếp ngã trên người hắn.

"Á.."

Thường Lê thấp giọng hô một tiếng, hai tay khó khăn chống đỡ trên ngực hắn lấy lại thăng bằng.

Người đàn ông vòng tay qua lưng cô, hơi thở nóng rực phả lên gáy, cặp mắt đào sáng long lanh, đưa tay vuốt chiếc cằm non mịn của cô, thấp giọng hỏi: "Không phải đồng ý cùng anh về nhà rồi sao?"

Thường Lê bị cái này tư thế làm cả người cứng đờ, các loại cảm xúc xấu hổ bối rối đồng loạt bộc phát: "Cháu đồng ý hồi nào, chú mau buông ra để cháu về trường học."

Lời thì nói như vậy, nhưng thanh âm mềm mại hỗn loạn, không có chút sức thuyết phục nào.

Tay Hứa Ninh Thanh nắm chặt bên hông cô, nghiêng người sang để Thường Lê có thể nằm cạnh bên ghế sô pha, nhìn qua giống như đang ngủ cùng nhau.

Ngay sau đó đôi chân dài của hắn còn vòng qua khóa chân Thường Lê lại.

Người đàn ông cứ như vậy ôm cô, đôi nhắn nhắm hờ, lộ ra sự mệt mỏi kiệt sức, hắn nép đầu vào hõm vai cô nói: "Anh xin lỗi Lê Lê, là anh không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa."

Hứa Ninh Thanh hàng lông mi dày rậm bị ánh đèn chiếu đổ bóng dưới khoé mắt, ôm cô gái nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng như cầu xin như dỗ dành: "Tha lỗi cho anh có được không, anh sai rồi."

Thường Lê ngẩn người: ".. Chú buông cháu ra trước đã, muộn chút nữa là cháu không được vào kí túc xá đâu."

"Mấy giờ đóng cửa?"

"Mười một giờ."

Hứa Ninh Thanh từ từ nhắm hai mắt nói: "Đã qua rồi."

"?"

Thường Lê nằm trên ghế sô pha xoay người, bị ôm chặt bên hông nên chỉ có thể duỗi tay ra cầm điện thoại trên bàn trà, ấn mở màn hình, bên trên màn hình: Mười một giờ bốn phút.

"..."

"Có phải chú cố tình giả say không!" Thường Lê chất vấn.

Người đàn ông buồn ngủ nhập nhèm "Ừm" một tiếng.

* * *Nghe âm thanh cũng không giống như đang tỉnh táo.

Hai người chứ như vậy nằm một chỗ, Thường lê gửi tin nhắn cho Hà Thiển Thiển nói mình có chút chuyện buổi tối không thể về.

Còn muốn nói thêm mấy câu, người đàn ông phía sau liền bất mãn, cau mày: "Sao còn chưa ngủ?"

"..."

Thường Lê tắt điện thoại: "Hứa Ninh Thanh, chú về phòng của mình ngủ đi."

"Vậy em sẽ ngủ cùng anh đúng không?"

Thường Lê: ?

Lúc này cô thật sự tin Hứa Ninh Thanh uống say rồi, khi tỉnh táo hắn không có khả năng sẽ thốt ra câu này.

Mặc dù bình thường hắn vẫn khốn nạn, phong lưu tùy tiện, cũng kiêu ngạo đến cực hạn, nhìn qua như không có cái gì có thể trói buộc được hắn, nhưng Thường Lê hiểu rõ Hứa Ninh Thanh rất bảo vệ cô.

Bao gồm cả chuyện lúc trước từ chối cô, không phải hắn lấy cớ thoái thác, mà là hắn thực sự nghiêm túc nghĩ như vậy, Hứa Ninh Thanh còn tránh để cô nghe những lời thô tục từ đám bạn của hắn.

Thường Lê muốn nói chuyện với hắn.

Thế là trở mình, cùng hắn mặt đối mặt, nhưng lúc cô nâng mắt lên nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, Thường Lê lúc này mới phát hiện tư thế này quả thật không bình thường.

Gần đến mức có thể nhìn thấy hàng lông mi dày rậm đen tiệp của người đàn ông, khuôn mặt phóng to, hầy kết nhô ra, xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện dưới đường viền cổ áo sơ mi.

Quả thực là cám dỗ cực hạn.

Thường Lê nhìn chằm chằm cổ áo hắn một hồi, nhiệt độ trên mặt dần tăng mới ý thức được ban nãy mình đang mê mẩn cái gì, cô cuống quýt dời tầm mắt, nhưng lại vô tình bắt gặp đôi mắt đen nháy của Hứa Ninh Thanh.

Cũng không biết hắn mở mắt từ khi nào, cười lên nụ cười đầy ẩn ý, trong phòng khách u ám trông có chút quỷ dị.

Thường Lê trừng mắt nhìn, ma xui quỷ khiến hỏi: "Chú lại làm sao nữa?"

Hứa Ninh Thanh cầm gối dựa sau lưng kê lên đầu, một tay đặt dưới cổ cô, âm thanh khàn khàn cười hỏi: "Em nhìn chằm chằm anh cái gì vậy?"

"..."

Thường Lê muốn nổi điên, cái người này sau khi uống say thật sự khốn nạn đến cực điểm.

"Chú ngậm miệng lại." Thường Lê nghiến răng nói.

Hứa Ninh Thanh: "Xem đi, không thu phí, sờ cũng được."

?

Thường Lê một tay véo chặt mặt hắn, tỏ vẻ cảnh cáo nói: "Chú mà không ngậm miệng cháu liền đánh chú, có biết hay không đao của bà đây lâu ngày không dính máu."

Hứa Ninh Thanh vẫn cười, cặp mắt đào khẽ híp, lồng ngực rung lên phập phồng trước mặt cô.

Thường Lê sắp bị cảm giác xấu hổ luộc chín.

"Đừng véo mặt, đau." Hứa Ninh Thanh bắt lấy tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng như đang làm nũng.

Tay Thường Lê bị hắn nắm lấy, tay người đàn ông vốn to hơn cô rất nhiều, dễ dàng đem tay cô bao học trong nắm đấm, hắn vuốt ve lòng bàn tay cô: "Sao tay có thể mềm mại như vậy!"

"Chú đừng như thế.." Thường Lê đỏ mặt: "Biến thái."

Hứa Ninh Thanh từ từ nhắm hai mắt cong khoé môi, vỗ lưng cô hai cái: "Đi ngủ thôi."

Thường Lê biết như bây giờ là sai nhưng cô vẫn không thể hiểu được.

Bọn họ không phải tình nhân, cô còn phải gọi hắn một tiếng "chú", huống hồ, cô vẫn chưa tha thứ cho hắn đâu, nhưng cô khi ngửi thấy mùi hương mát mát lạnh trên cổ áo người đàn ông, bị hắn ôm trong ngực, cô cũng không muốn động đậy.

Dù sao cũng uống say.

Không ít người còn say rượu mất lý trí cơ.

Hai người họ chỉ là ôm một cái, vẫn ở trên ghế sô pha, nghiêm túc mà nói cũng không tính là ngủ cùng đi, dù sao cũng không phải ở trên giường?

Đúng không?

Thường Lê làm công tác tư tưởng cho bản thân xong xuôi, liền dung túng yêu cầu này của Hứa Ninh Thanh.

Cô nghiêng người, đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Hứa Ninh Thanh.

Vòng eo căng tràn, dù cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng cứng rắn, cô liền nhớ lại ngày đó khi châm cứu cô há miệng cắn vào bụng hắn.

Thịt Đường Tăng.

Thường Lê đỏ mặt, nhắm chặt mắt.

Ban đầu còn tưởng hôm nay sẽ là một đêm thức trắng, nhưng cuối cùng Thường Lê lại ngủ rất nhanh, mấy ngày này vì muốn hoàn thành tác phẩm mà thức muộn hai đêm, nằm xuống không lâu liền ngủ mất.

Mặc dù ngày hôm sau đã tỉnh dậy lúc năm giờ hơn.

Mùa đông mặt trời mọc rất muộn, năm giờ trời vẫn ngầm tối, đèn đường vẫn còn sáng, có thể trông thấy ánh trăng hơi mờ.

Thường Lê nhìn mặt Hứa Ninh Thanh gần trong gang tấc sững sờ hồi lâu, ký ức đêm qua từng chút ùa về, cảm giác xấu hổ đã biến mất đêm qua cứ thế trở lại.

Cô, thế mà, đã ngủ với Hứa Ninh Thanh, một đêm.

Thường Lê sắp điên rồi.

Cô gái nhỏ lập tức thay đổi, khuôn mặt đỏ gắt, cấp tốc nhảy từ ghế sô pha xuống, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, hai tay chống trên bệ cẩm thạch, lồng ngực phập phồng, qua một hồi lâu mới dần dần bình phục lại.

Mặc dù đêm qua cũng không làm cái gì, nhưng cô vẫn thấy chột dạ.

Thường Lê ngẩn người trong nhà vệ sinh một lát, cầm điện thoại di động nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Gần đó có cửa hàng tiện lợi, lúc Thường Lê đi vào thì thấy nhân viên cửa hàng đang híp mắt xem phim, thấy cô mới uể oải nhỏ giọng nói: "Hoan nghênh quý khách".

Thường Lê mua một suất cơm nắm cùng sữa đậu nành, ngồi một mình trước cửa sổ ăn từng miếng một.

Trên đường phố rất yên tĩnh, có nhóm lao công đang quét dọn, buổi sáng còn có lớp, Thường Lê trong lòng tính toán thời gian, lại mua thêm một phần cơm cuộn rong biển cùng trà mật ong trở về.

Lúc cô đẩy cửa đi vào Hứa Ninh Thanh đã dậy, dựa người trên ghế sô pha, tay giơ lên xoa bóp huyệt thái dương, nhíu chặt lấy lông mày, nhìn như đang rất khó chịu.

Hậu quả của say rượu.

Thường Lê chép miệng, một bên thầm nghĩ mình thật khoan dung độ lượng đến cảm động trời đất, một bên cầm bữa sáng đưa qua: "Cho chú."

Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cô mấy giây, tựa lưng lên ghế sô pha, khó chịu "A" một tiếng.

"Chóng mặt à?" Thường Lê lấy trà mật ong ra, cắm ống hút: "Chú uống cá này trước đã."

Hứa Ninh Thanh không đưa tay nhận, mà hướng người lên phía trước.

Thường Lê dừng một chút, lại đưa cốc nước đến, cầm giúp hắn uống.

"Tối qua em ngủ ở đây à?" Hứa Ninh Thanh nhấp một hớp hỏi, thanh âm có chút khàn.

Thường Lê: "..."

?

Ngài là người sao?

"Chú không nhớ gì à?"

"Hả?"

"..."

Thường Lê phục.

Đàn ông khốn nạn vòng ngược vòng xuôi vẫn chỉ là khốn nạn.

Tỉnh táo lại chỉ cần ba giây là có thể đem toàn bộ mọi sự thương cảm mềm yếu trong phút nóng đầu của cô đêm qua toàn bộ bốp bốp đập nát.

Thường Lê ném cơm cuộn rong biển cho hẳn: "Cháu về trường học đây."

"Đợi lát nữa." Hứa Ninh Thanh đứng dậy, giữ chặt cô: "Để tôi đưa em đi."

"Không cần." Thường Lê liếc hắn một cái: "Chú say rượu vẫn chưa tỉnh hẳn đâu."

Cuối cùng vẫn là Hứa Ninh Thanh gọi tài xế đưa Thường Lê đi Đại học Z.

Tửu lượng hắn cũng không tồi, bình thường tụ họp đều chú ý mức độ, rất hiếm khi say không kiểm soát, bây giờ cực kì đau đầu, thậm chí còn không nhớ được hôm qua về nhà bằng cách nào.

Chỉ nhớ rõ cô nhóc bình tĩnh dứt khoát nói một câu: "Dù sao, cháu yêu sớm cũng không liên quan gì tới chú."

Hứa Ninh Thanh xoa bóp huyệt thái dương, tìm hộp thuốc lá rút ra một điếu, còn chưa kịp nhóm lửa, Phòng Tề đã gọi điện đến.

"Alo?"

"Đã tốt hơn chưa huynh đệ." Phòng Tề cợt nhả cười nói: "Anh hôm qua mẹ nó cứ như bị nhập hồn vậy, hù chết tôi rồi."

-

Mười phút trôi qua, Hứa Ninh Thanh đã hoàn toàn được thông sự việc phát sinh đêm qua.

Cùng lúc đó, những hình ảnh mơ hồ trong tiềm thức dần hiện lên, cô nhóc trong ngực từ từ nhắm hai mắt ngủ, bộ dáng cô thẹn quá hóa giận trừng mình.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp giống như đang giận dỗi, nhiệt độ đầu ngón tay ấm áp, vòng eo thon nhỏ.

Một loạt hình ảnh đan xen xuất hiện trong đầu, Hứa Ninh Thanh cả người cứng đờ, như có dòng điện chạy qua cột sống, muốn bùng nổ.

Mà ban nãy hắn còn hỏi cô tối qua ngủ ở đây à.

Hứa Ninh Thanh nghiến chặt răng, thấp giọng chửi một tiếng.

Không cần đoán cũng biết, cô nhóc khẳng định lại giận rồi.

Hứa Ninh Thanh cầm điện thoại ngồi phát ngốc.

Thật sự hắn không biết các dỗ người, cũng chưa từng dỗ ai.

Hắn liền nhớ tới lần trước Phòng Tề bày đường ------ "Nếu vậy lúc trước con bé vì sao thích anh, anh lại một lần nữa biểu hiện ra thôi."

Trước đó Thường Lê vì cái gì thích hắn, Hứa Ninh Thanh rất rõ ràng.

Cô mạnh mẽ tiếp cận, sau khi thấy hai lần liền chuyển vào nhà hắn, còn rất chân thành cố định lãnh thổ của mình, ngay thẳng thuần khiết, không chút che dấu tâm tư.

Trừ gương mặt này ra, Hứa Ninh Thanh không nghĩ được cái gì nữa.

Ngừng hai giây, Hứa Ninh Thanh cầm điện thoại xem ảnh chụp.

Trong album không có hình của mình, hắn liền tìm những bức ảnh phỏng vấn trong các tạp chí kinh doanh và tạp chí giải trí, phần lớn đều là âu phục giày da.

"..."

Nhìn có chút lớn tuổi.

Cuối cùng tìm được hai tấm hình chụp từ hồi đại học trong nhật ký trò chuyện của hắn và nữ sĩ* Trần Điềm, là năm ngoái lúc Trần Điềm soạn lại album gửi cho hắn xem.

*Nữ sĩ: Cái danh này được nhắc khá sớm nhưng Trà chưa note, mẹ Hứa là một nhà văn nha.

Hứa Ninh Thanh chọn ra tấm rõ ràng một chút, gửi cho Thường Lê.

Hắn vốn định gửi thêm câu gì đó để trông không quá đường đột, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra câu gì có thể cứu vãn tình huống này.

Thế là Hứa Ninh Thanh dứt khoát ném di động qua một bên.

Qua ba phút, Thường Lê trả lời.

[Tự trọng.]

Hứa Ninh Thanh: "..."