Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 94: Nhạy cảm



Sau khi ra khỏi siêu thị liền trực tiếp trở về Minh Tây, đường xá thời điểm tan tầm kẹt xe dữ dội, Thường Lê gửi tin nhắn cho ông nội nói hôm nay mình không về ăn tối.

Cô nghĩ lần này dù gì cô cũng lấy danh nghĩa mời Hứa Ninh Thanh ăn cơm, không thể thật sự chỉ thanh toán tiền đồ ăn, nhân lúc kẹt xe lấy điện thoại tra cứu công thức nấu ăn trên mạng.

Thường Lê nhớ Hứa Ninh Thanh có mua xương sườn, cô lại sợ dầu, thế là tìm cách nấu canh sườn.

Đèn đỏ, Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Đang xem gì vậy?"

"Xem cách nấu canh sườn."

Hắn khẽ khướn mày: "Em muốn nấu?"

"Em muốn thử một chút nên làm món này." Thường Lê nhìn một lần: "Hình như cũng không khó lắm."

Hứa Ninh Thanh: "Lần đầu tiên xuống bếp?"

"Hỏi thừa."

"Vậy cũng tốt." Hắn nhẹ gật đầu: "Có thể ăn món đầu tay của Lê Lê, vô cùng vinh hạnh."

Thường Lê bất lực nói: "Ăn đồ cháu nấu, chú sẽ không sống nổi đến bình minh đâu."

"Có thể chết chết trên tay em.."

Hứa Ninh Thanh còn chưa nói xong, Thường Lê liền vung tay: "Được rồi được rồi, nói nữa là mồ hôi đổ đầy đầu mất."

Hứa Ninh Thanh lại không nhịn được bắt đầu cười.

Xuyên qua con đường chen chúc cuối cùng cũng về đến Minh Tây, Hứa Ninh Thanh cần theo túi lớn túi nhỏ vừa mua xuống xe lên tầng, đã sáu giờ chiều, hai người vừa vào nhà liền bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối.

"Trong phòng bếp hình như có rất nhiều dụng cụ nha, cháu nhớ lúc trước trông rất trống trải mà?" Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh xắn tay áo, lấy thịt đông lạnh ra: "Lúc trước em bảo muốn ăn đồ anh nấu nên đã đi mua."

Thường Lê chỉ vào lò nướng: "Cái này cũng là sau đó mua sao?"

"Ừm, trông thấy nên thuận tay mua, vốn dĩ còn nghĩ lỡ may có hôm nào em nói muốn ăn bánh ngọt cơ." Hứa Ninh Thanh cười cười: "Ai biết về sau không nghe đề cập tới đồ ăn tự làm nữa, thế nào, không ăn được à?"

Thường Lê sững người, ngón tay vô thức sờ lên lò nướng.

Hắn mang thái độ hờ hững nói ra những lời này thực sự khiến Thường Lê.. Có chút cảm động không biết phải làm sao.

Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với cô mấy lời như vậy.

"Cũng không phải là không ngon, chỉ là cảm thấy suốt ngày đòi sẽ làm phiền đến chú." Thường Lê nhẹ nói.

Hứa Ninh Thanh nói: "Phiền cái gì, em ở đây anh sẽ nấu cho em ăn mỗi ngày."

Chủ đề lại vòng trở về cái này.

Hứa Ninh Thanh giống như có một loại chấp niệm mạng mẽ mang tên đem cô về nhà ở chung.

Thường Lê đứng bên kệ bếp, lấy ngô ngọt trong túi ra vừa bóc vỏ vừa cúi đầu hỏi: "Sao chú lại muốn cháu đến ở chung?"

"Đây không phải rất bình thường à." Hứa Ninh Thanh đi qua, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hai tay vòng qua bên hông, không dùng lực, cằm nhẹ đặt trên bả vai cô: "Vì thích em, cho nên vẫn luôn muốn có thể nhìn thấy em mỗi ngày."

Thường Lê cả người cứng đờ.

Hứa Ninh Thanh chỉ vòng nhẹ qua eo cô, nhưng vẫn cảm thấy lớp da toàn thân như bốc cháy, dần dần không còn tri giác, khi người đàn ông nói chuyện, hơi thở nóng ấm phả vào gáy cô, Thường Lê rụt cổ một cái, nghiêng đầu, lỗ tai cũng ngứa theo.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt vành tai, lại rút một con dao muốn cắt bắp ngô ra.

"Để anh." Hứa Ninh Thanh cầm cán dao từ trong tay cô.

Hắn cứ ôm Thường Lê từ phía sau như vậy, ngón tay thon dài đặt trên bắp ngô bắt đầu cắt.

Thường Lê buông tay, nhìn hắn cắt thành từng khối nhỏ.

"Vậy nếu có một ngày chú không muốn nhìn thấy cháu nữa thì sao?" Thường Lê dùng sức mím môi một cái: "Chú sẽ cảm thấy cháu phiền phức, đợi đến ngày nào đó, chú bắt đầu muốn quay lại cuộc sống tự do tự tại, chú sẽ cảm thấy cháu là một trói buộc."

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Em cảm thấy anh là dạng người này?"

Hắn cắt xong bắp ngô, buông Thường Lê ra, xoay người lấy nồi trên kệ tủ xả nước vào.

"Cháu làm sao biết được, lỡ may thì sao." Thường Lê đưa tay sờ sờ cần cổ vừa rồi bị hơi thở phả cho nóng lên, thanh âm nhỏ dần, không còn chút sức lực: "Lúc trước chú không quen bạn gái không phải vì ngại phiền sao, cháu thật ra cũng rất đáng ghét, hay để ý chú với những người phụ nữ khác, chú sẽ càng thấy cháu vô cùng phiền phức."

Nước trong nồi đã xôi, Hứa Ninh Thanh đem bắp ngô và xương sườn cùng bỏ vào.

Thường Lê yên tĩnh đứng một bên nhìn động tác của hắn, trái tim dần dần chùng xuống.

Hứa Ninh Thanh đậy nắp nồi, lau tay, nắm tay Thường Lê kéo cô qua.

Hắn ngồi lên kệ bếp, chân dài hơi mở ra, ôm Thường Lê, hai tay vòng qua lưng cô, mười ngón tay đan vào nhau.

"Làm sao chê em phiền được, em và những người khác không giống nhau, em có thể dính lấy anh, vì anh mà ghen anh vui còn không kịp, anh đây đã sống hai mươi bảy năm mới lần đầu thích một người, không cần sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ."

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh từ đôi mắt của Thường Lê chậm rãi di chuyển xuống dưới, đến bờ môi cô, hầu kết hắn khẽ động, khàn giọng nói: "Thật sự thích em, chưa từng thích ai đến như vậy."

Canh sườn bắt đầu bốc khói tỏa hương thơm, một bên cửa sổ mở ra, có thể nghe thấy tiếng còi xe khe khẽ dưới tầng lầu.

Thường Lê không biết nói gì, cứ như vậy nhìn Hứa Ninh Thanh hồi lâu, nhịp tim đập nhanh cơ hồ muốn vọt ra ngoài, sau đó đưa tay đẩy hắn: "Chú tránh ra, cháu muốn nấu canh sườn."

Không thể vùng ra, cánh tay Hứa Ninh Thanh dùng sức, ôm cô vào trong ngực, Thường Lê thân thể nhào lên phía trước, hai tay chống đỡ trên ngực hắn, ngẩng đầu liền nhìn thấy đường cong cơ hàm trôi chảy của người đàn ông.

"Không phải anh đã nấu xong rồi sao?"

Thường Lê nhìn canh sườn bên cạnh đã bắt đầu sôi: ".. Ồ."

"Có muốn ở bên anh không?" Hơi thở Hứa Ninh Thanh hơi trầm xuống, cặp mắt đào thẳng tắp, đuôi mắt khép hờ, lộ ra sự nghiêm túc hiếm có: "Làm bạn gái của anh nhé?"

Hắn mang đến hơi thở quá áp bách, Thường Lê muốn lui về sau, nhưng phía sau và chân đều bị trụ chặt.

Cô đỏ mặt xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng luống cuống đẩy Hứa Ninh Thanh ra, bây giờ mới thoát được khỏi ngực hắn, Thường Lê ra ngoài phòng khách cầm túi nguyên liệu nấu ăn đem vào.

"Không muốn." Cô đứng một bên cúi đầu khẽ nói: "Cháu cảm thấy, cháu phải khó theo đuổi một chút."

Hứa Ninh Thanh sửng sốt, lập tức cười lên: "Anh đã theo đuổi bao lâu rồi, còn chưa đủ khó sao?"

Thường Lê nghĩ một chút, nếu tính từ lần tỏ tình đầu tiên của Hứa Ninh Thanh hồi nghỉ đông, cũng đã nửa năm trôi qua: "Chú còn nhớ người bạn cùng phòng kí túc xá của cháu lúc tham gia Giải mùa đông không?"

Hứa Ninh Thanh suy nghĩ một hồi: "Có chút ấn tượng."

"Bạn trai cậu ấy theo đuổi cậu ấy hai năm."

Hứa Ninh Thanh: "?"

Hắn nghiêng đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Còn phải theo đuổi hai năm?"

Thường Lê nắm được cái đuôi nhỏ của hắn: "Chú xem! Có hai năm cũng không nguyện ý! Còn nói cái gì mà chỉ thích mình cháu!"

"Thật sự chỉ thích em." Hứa Ninh Thanh bắt đầu xử lý các nguyên liệu khác, vừa làm vừa nói: "Theo đuổi em hai năm, vậy thì mấy năm nữa mới được kết hôn, chờ tới khi anh bốn mươi tuổi à?"

Hắn suy nghĩ đến cảnh tượng khi đó: "Vậy thì sẽ thành chồng già vợ trẻ mất."

Kết hôn.

Thường Lê cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ này.

".. Chú ba mươi tuổi kết hôn thì cũng là chồng già vợ trẻ." Cô nhịn không được nói.

"Anh cảm thấy bây giờ mình vẫn trông rất trẻ mà." Hứa Ninh Thanh cười nói.

Thường Lê nhìn hắn một cái, Hứa Ninh Thanh thật sự trông rất trẻ, khí tức thiếu thời vẫn chưa biến mất, không mặc âu phục nói là sinh viên đại học vẫn sẽ có người tin.

Cô chép miệng: "Chú mau nấu đi."

Thường Lê chờ trước nồi canh sườn, nhìn Hứa Ninh Thanh bên cạnh bận rộn, tâm mềm nhũn thành viên kẹo đường hòa tan.

Có lúc hắn không biết nấu như thế nào, liền mở điện thoại tra công thức, cuối cùng làm rất thành công.

Thường Lê đợi đến khi canh sườn chìn hoàn toàn, cầm thìa múc ra một bát, lại múc mấy câu nấm trang trí phía trên, bưng bát dọn lên bàn, lại chạy vào mang mấy món Hứa Ninh Thanh vừa nấu xong ra.

Một lát sau món ăn đã dọn lên đầy đủ.

Hứa Ninh Thanh mở tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ cùng bình đựng rượu*.

*Bình đựng rượu (tiếng Anh: Decanter) : Bình để chiết rượu từ chai ra uống dần trong bữa ăn. Tác dụng giúp rượu tiếp xúc với không khí nhiều hơn, giảm độ chát, giảm mùi cồn, rượu dễ uống hơn.

Thường Lê: "Chú thật sự muốn uống rượu đỏ à?"

"Không phải em muốn uống rượu sao?"

"Rượu đỏ này hình như phải uống kiểu cơm tối dưới ánh nến chứ?"

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, đưa tay tắt đèn chính, chỉ còn lại hai bóng đèn nhỏ: "Vậy anh kêu người đi mua nến về nhé?"

".. Không cần đâu." Thường Lê khoát khoát tay, cầm hai ly đế cao đi tới: "Như vậy là được rồi."

Hứa Ninh Thanh nấu so với lần trước tiến bộ hơn, thật ra lần đó Thường Lê đã cảm thấy rất ngon rồi, trừ cái món ca ri cua kia, nhưng cà ri cua vốn dĩ khó làm nên cô cũng không muốn vì nó mà tính vào bình quân mỗi món.

"Hẳn là lúc trước chú từng học nấu ăn rồi." Thường Lê nói.

Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Sao vậy?"

"Ăn không giống như người vừa mới nấu lần đầu."

"Vốn dĩ rất đơn giản." Hứa Ninh Thanh cười nói: "Nấu theo công thức là được."

Ăn cơm xong, Thường Lê giúp Hứa Ninh Thanh thu dọn bát đũa vào bồn rửa.

Thời gian còn sớm, không vội về nhà, Thường Lê bóc một gói khoai tây chiên, đi qua mở TV lên xem, nhìn một vòng cũng không tìm được kênh hợp ý, màn hình dừng ở kênh CCTV7, Thường Lê ném điều khiển qua bên cạnh.

Hứa Ninh Thanh rửa tay đi ra ngồi bên cạnh cô, thuận miệng hỏi: "Không xem TV à?"

"Không có gì đề xem."

Hứa Ninh Thanh kéo hai cái gối đặt vào sau lưng hai người: "Vậy nói chuyện một chút đi."

"Nói cái gì." Thường Lê nghĩ nghĩ: "Sau khi vào đại học là phải đi huấn luyện quân sự sao?"

"Bình thường trước khi vào học sẽ phải huấn luyện quân sự, tầm cuối tháng tám, nhưng mà có vài trường thì đến năm hai mới phải đi."

Thường Lê cầm điện thoại di động lên tra một chút thời gian huấn luyện quân sự ở Đại học Z mấy năm qua: "Vậy chắc cuối tháng tám cháu phải đi huấn luyện quân sự, khi đó trời cực kì nắng, nhất định sẽ bị đen da."

Cô gái nhỏ duỗi cánh tay dài, làn da trắng nõn đến trong suốt.

Cô hôm nay mặc một chiếc váy ngắn, lúc ngồi trên ghế sô pha lộ ra bắp đùi thon dài trắng mịn, trong phòng khách không bật đèn, ánh trăng sáng chiếu vào mềm mại như tơ lụa.

Hứa Ninh Thanh nghiến chặt răng, đầu lưỡi cọ qua răng hàm, ngửa đầu, ót dựa trên ghế sô pha, ho khan một tiếng: "Đen một chút cũng không sao."

Thường Lê nhíu mày: "Cháu không muốn bị đen da."

"Đen một chút đợi tới khi khai giảng đối thủ của anh có thể ít đi vài người."

"..."

Thường Lê cúi đầu ăn khoai tây chiên, đèn phòng khách vẫn không bật lên, đèn bàn hai bên ghế sô pha phát ra chút ánh sáng yếu ớt, bầu không khí mập mờ đến đáng sợ, trên TV đang chiếu cái gì cũng không nghe lọt.

Dừng một chút, Thường Lê cầm gói khoai tây chiên đưa qua: "Chú ăn không?"

"Không ăn." Hứa Ninh Thanh nhìn cô: "Không phải vừa mới ăn tối sao, vẫn chưa ăn no à?"

".. Ừm." Thường Lê rướn người đặt gói khoai tây lên bàn trà.

Thường Lê bắt đầu tập trung xem TV, nhưng bây giờ đang chiếu quảng cáo, cứ nhìn chăm chú như vậy cũng rất kì quái.

Bầu không khí an tĩnh u ám, Hứa Ninh Thanh chỉ ngồi yên bên cạnh cũng quá đòi mạng, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí kế bên sô pha bị lõm xuống.

Thường Lê cảm thấy, nửa thân bên trái cùng cánh tay, eo, chân đều đã cứng đờ.

Nhịn không được.

Cô đứng dậy: "Cháu, cháu khát nước, cháu đi lấy cốc nước uống đã."

Thường Lê nói xong nhiều vội vàng đi, vừa mới nhấc chân không biết là đạp phải chân Hứa Ninh Thanh hay là chân bàn trà, mũi chân một trận đau xót, cô "A" lên một tiếng, cả người nhào về phía trước.

Toàn bộ ý thức còn lại của cô chính là tuyệt đối đừng ngã lăn ra đất, quá mất mặt rồi.

Cuối cùng Thường Lê toại nguyện không bị ngã lăn ra đất, mà ngã vào một cỗ mềm nóng, cô nhíu mày mở mắt ra, liền đụng phải đôi mắt Hứa Ninh Thanh cũng đang sững sờ ngơ ngác.

Hứa Ninh Thanh ôm đỡ lấy eo cô, lại vì quá vội mà đụng phải làn da bên hông cô, ngón tay hắn run lên, giúp cô chỉnh vạt áo xuống.

Thấp giọng hỏi: "Có bị trẹo chân không?"

Thường Lê thử cử động cổ chân, chỉ đau vì vấp phải mũi chân mà thôi: "Hình như không có."

Cô thoát khỏi lồng ngực Hứa Ninh Thanh, vừa muốn ngồi dậy bỗng nhiên bắp chân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, Thường Lê một lần nữa cắm mặt xuống.

Thật sự! Giống như! Đang ôm ấp!

Thường Lê mày quả thực rất giỏi lạc mềm buộc chặt đó!

Toàn bộ mặt Thường Lê đều nhúi vào lồng ngực Hứa Ninh Thanh, mũi đập phải xương quai xanh có chút đau, liên tiếp ngã hai lần, người bình thường đều cảm thấy đây là cố ý, huống chi là loại người động tí là giở thói lưu manh như Hứa Ninh Thanh!

Thường Lê mất mặt đến mức muốn giả vờ ngất luôn.

Nhưng lần này Hứa Ninh Thanh thế mà lại không cười cô, một chữ cũng không thốt ra.

Thường Lê dựa trên người hắn hai giây cuối cùng ngẩng đầu, vụng trộm nhìn lén hắn, lúc này thấy cơ hàm người đàn ông đang nghiến chặt, mặt mày trầm xuống, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường.

Thường Lê vội vàng chống lên đùi hắn, nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Có phải cháu đụng tới chỗ nào rồi không, chú đau ở đâu?"

Thanh âm Hứa Ninh Thanh khàn đặc, trầm thấp, khiến lỗ tai cô run lên: "Không sao, em ngồi dậy trước đi."

"Được, được." Thường Lê chống tay qua đệm sô pha bên cạnh, cúi đầu xuống, động tác dừng lại.

Cùng lúc đó, quảng cáo trên TV kết thúc, tiếng của thầy* Triệu Trung Tường truyền tới ------

*Thầy: Bên Trung Quốc ngoại trừ thầy cô giáo trên trường thì mọi người cũng hay gọi trưởng bối là thầy, nhất là trong giới giải trí.

"Mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh, là mùa các loài động vật sinh sôi nảy nở, bầu không khí núi rừng tràn ngập hơi thở của hoocmon!"

Thường Lê: "..."

Cô cứ như vậy trừng mắt nhìn, có chút không biết phải phản ứng như thế nào.

Đôi mắt người đàn ông như chìm dưới đầm sâu, đuôi mắt ngày thường nhếch lên lúc này cũng buông thõng xuống, tạo thành một đường thẳng. Lúc híp mắt trên mí tạo thành một đường hẹp dài, cả người trầm xuống, không nhìn rõ cảm xúc.

Thường Lê nhìn hầu kết hắn khẽ động.

Hứa Ninh Thanh mở miệng, thanh âm rất chân thành: "Thật xin lỗi."

"..."

Lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận.

Hứa Ninh Thanh: "Anh không cố ý."

"..."

Người ta đã xin lỗi rồi, cô cũng không thể quá keo kiệt, Thường Lê đáp xuề xòa: "Không sao."

Thường Lê cấp tốc nhảy khỏi người hắn, quên luôn ban nãy mình định đi lấy nước, lại ngồi xuống ghế sô pha.

Phòng khách triệt để rơi vào an tĩnh.

Hứa Ninh Thanh duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích, một cánh tay kê sau ót dựa đầu vào, đôi chân dài thả lỏng hơi mở ra, chỉ là biểu cảm có chút u tối.

Kiểu như này, chắc phải yên tĩnh một hồi mới có thể lắng xuống đúng không?

Thường Lê thầm nghĩ.

Nhưng mà bộ dạng như vậy cũng rất lúng túng, cô cũng chưa từng yêu ai, lại theo chủ nghĩa "Yêu đương chỉ cần hôn môi, kết hôn rồi mới lên giường!", suy bụng ta ra bụng người nghĩ, cảm thấy Hứa Ninh Thanh có lẽ cũng lúng túng muốn chết.

Thường Lê Lê khéo hiểu lòng người!

Thường Lê Lê tài sắc vẹn toàn!

Thường Lê làm một trận tư tưởng cho mình, quyết định giải cứu Hứa Ninh Thanh khỏi tâm tư xoắn xuýt.

"Cái đó, chú có biết người như chú được gọi là gì không?" Thường Lê bắt đầu nói loạn.

Hứa Ninh Thanh: "Ừm?"

Tay Thường Lê chỉ từ phía xa xa, con mắt không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu né tránh: "Nhạy cảm."

Hứa Ninh Thanh sững sờ, lập tức cười thành tiếng.

Thanh âm vẫn trầm thấp, giống như cái loa áp bên tai.

Hắn thu chân lại, hơi kéo ống quần: "Lớn tuổi như vậy còn được nghe lời đánh giá này, hẳn là đang khen anh đi?"

"..."

Thường Lê: ?

Đây là tiếng người sao!

Ban đầu còn ôm lòng tốt muốn trấn an Hứa Ninh Thanh để hắn không phải xấu hổ, kết quả cái người này còn vong ân phụ nghĩa đem xấu hổ ném ngược vào cô.

Thường Lê nháy mắt máu dâng lên tới não, mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn.

Cái người này sao da mặt có thể dày như vậy?

Trong chương trình <Thế giới động vật> bắt đầu xuất hiện hai con hổ, phối hợp cùng giọng văn trang nghiêm của thầy Triệu Trung Tường.

Thường Lê bùng nổ.

Cô cầm điều khiển tắt TV, đứng lên chỉnh váy, mặt không biểu tình nói: "Cháu muốn về nhà."

Hứa Ninh Thanh cười cười, cũng đứng lên theo: "Vậy anh đưa em về."

"Không cần, tự cháu về được."

Hứa Ninh Thanh không để lời cô, đi qua cầm túi máy ảnh lên: "Đi thôi."

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Nhà Thường Lê chỉ cách nhà hắn một tòa, trên thân cây có tiếng ve kêu, trăng tròn trên ngọn, hai người đi bộ về nhà.

Bởi vì chuyện vừa rồi, Thường Lê cảm thấy bản thân thật sự không thể nhìn thẳng vào Hứa Ninh Thanh nữa, chỉ là đi có chút gần nhau, cánh tay thỉnh thoảng sẽ đụng phải.

Đưa đến cửa nhà, Hứa Ninh Thanh đem túi máy ảnh đeo lại lên cổ Thường Lê.

Thường Lê: "Vậy cháu vào đây."

"Chờ một chút." Hứa Ninh Thanh chợt gọi cô lại, giọng nói nghiêm túc: "Chuyện vừa rồi, em sẽ không để ý chứ?"

Cai người này sao có thể nhắn đến chuyện đó với thái độ ôn hòa nhã nhặn như vậy!

Thường Lê hơi chớp mắt: "Cháu sẽ quên mau thôi."

"Như vậy là vẫn để ý, sợ em nghĩ anh là đồ biến thái." Hứa Ninh Thanh cười cười: "Giải thích với em một chút, đàn ông đối với người mình thích rất dễ có phản ứng, uống một chút rượu, lại áp quá gần, bầu không khí có chút không đúng." Hắn chỉ chỉ chính mình, rồi lại chỉ chỉ Thường Lê: "Còn là chồng già vợ trẻ, lại càng thêm dễ."

Thường Lê: "..."

"Nhưng mà đúng ra anh cũng không nên có hành vi cợt nhả như vậy, nhất là khi hai ta vẫn chưa thực sự ở bên nhau." Hứa Ninh Thanh đưa tay nắn nhẹ má cô một cái, giọng điệu nhu hòa nói: "Là anh không đúng, thật xin lỗi."

Thường Lê xấu hổ khoát tay: "Cũng không cần thiết phải xin lỗi.."

Hứa Ninh Thanh: "Về sau anh sẽ cố gắng không chế."

"..."

Thường Lê lại một lần nữa bốc hỏa, ở cùng Hứa Ninh Thanh một buổi tối, nếu như cô là nguyên liệu nấu ăn, lúc này đã thành thịt hầm.

Thường Lê xụ mặt nói: "Được rồi cháu biết rồi, chú đừng nói nữa."

Hứa Ninh Thanh lại cười lên, đưa tay nhẹ nhàng vỗ xuống ót cô: "Được, em vào nhà đi."