Giọt cà phê cuối cùng nhỏ xuống, Hoàng Minh cầm lấy tách sứ trắng, nhấp một ngụm. An Nhiên ngồi đối diện, lòng dâng lên chút ngọt ngào lẫn hồi hộp. Cả đêm qua, cô dồn hết tâm sức vào bản kế hoạch kinh doanh này, từng con số, từng chiến lược đều được cô tính toán tỉ mỉ. Hoàng Minh đã khen cô 'thiên tài', nói bản kế hoạch này sẽ là 'bước ngoặt' trong sự nghiệp của hắn. Chỉ cần hắn thành công, hai người sẽ có một tương lai vững chắc.
- Anh xem kế hoạch em gửi chưa?
Cô hỏi, giọng khẽ run vì chờ mong. Hoàng Minh đặt tách xuống, mỉm cười – nụ cười từng khiến tim cô đập loạn nhịp, giờ lại thấy sao xa lạ.
- Rồi, rất tốt. Em luôn khiến anh ngạc nhiên, An Nhiên. Bản kế hoạch này thực sự đã giúp anh rất nhiều.
Hắn nói, rồi đột ngột đẩy về phía cô một tờ giấy. Không phải hợp đồng hay giấy tờ công việc. Là một tờ séc.
An Nhiên nhìn tờ séc, rồi nhìn khuôn mặt bình thản của hắn.
- Đây là...?
- Tiền thù lao cho công sức của em.
Hoàng Minh nói, giọng đều đều như đang nói chuyện thời tiết.
- Công sức...?
- Ừ, công sức em bỏ ra để giúp anh. Anh đã được thăng chức Giám đốc Chiến lược. Nhờ bản kế hoạch của em và... vài mối quan hệ mới.
Hắn ngả người ra sau ghế, vẻ tự mãn hiện rõ trong mắt.
- Thăng chức... Em biết mà. Nhưng sao lại là tấm séc này?
An Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Giọng hắn... quá xa lạ. Ánh mắt hắn... không có chút tình cảm nào.
Hoàng Minh thở dài, như thể cô đang hỏi một điều hiển nhiên đến ngớ ngẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- An Nhiên này, chúng ta... dừng lại ở đây thôi.
Cô sững sờ. Ly nước trên tay cô run lên bần bật.
Carrot Và Tịch Dương
- Dừng lại? Là sao?
- Anh đã nói rồi. Anh cần một bước tiến lớn hơn. Vị trí Giám đốc Chiến lược này rất quan trọng. Nó đòi hỏi anh phải có một hậu thuẫn vững chắc hơn.
Hắn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, không chút thương cảm.
- Và Linh Chi... cô ấy là con gái của Sếp tổng. Cô ấy có thể cho anh tất cả những gì anh cần lúc này: quyền lực, tiền bạc, và một bệ phóng thật sự vững chắc.
"Hắn đang nói gì vậy?" Cô tự hỏi, toàn thân như hóa đá. "Bệ phóng? Hậu thuẫn? Tất cả những gì anh ta có, là do mình tạo ra mà!"
- Còn em...
Hoàng Minh tiếp tục, giọng vẫn lạnh như băng.
- Em đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi. Em rất tài giỏi, nhưng... tình yêu của em không đủ để đưa anh lên cao hơn nữa. Anh cần một thứ gì đó... thiết thực hơn.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên tấm séc.
- Đây là sự cảm ơn chân thành của anh. Em nên tìm một người bình thường hơn để yêu, An Nhiên ạ. Thế giới của anh giờ... khác rồi. Em không thuộc về nó nữa.
Cô bật cười. Tiếng cười khô khốc, đau đớn đến thê lương. Nước mắt chực trào ra nhưng cô cố gắng nuốt ngược vào trong.
- Sứ mệnh? Anh coi tôi là cái gì? Một công cụ? Một bậc thang để anh leo lên sao?
Hoàng Minh nhíu mày, có vẻ khó chịu.
- Nói vậy nghe nặng nề quá. Chúng ta chia tay trong hòa bình đi. Anh không muốn làm khó em. Tấm séc đó đủ để em bắt đầu lại cuộc sống.