Ánh Dương Sau Cơn Mưa Bụi

Chương 12



Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng. An Nhiên mỉm cười. Đó không phải nụ cười xã giao, cũng không phải nụ cười tự mãn. Đó là nụ cười của sự giải thoát, của chiến thắng xứng đáng, và một chút... hả hê rất khẽ.

Cô đã làm được. Cô đã giành chiến thắng. Ngay trước mũi hắn. Trên chính "sân chơi" mà hắn đã dùng sự hy sinh của cô để bước vào.

Tin tức lan đi cực nhanh trong giới kinh doanh. "An Nhiên đánh bại Hoàng Minh", "Người cũ 'vả mặt' tình cũ trên thương trường". Các mặt báo lá cải, các diễn đàn online thi nhau giật tít. T&H được ca ngợi, và Hoàng Minh... trở thành trò cười.

Tại tập đoàn của Sếp tổng. Hoàng Minh đứng cúi đầu trước bàn làm việc của bố vợ tương lai. Sếp tổng là người đàn ông trung niên uy nghiêm, khuôn mặt không biểu cảm nhưng toát ra sự giận dữ bị kiềm chế.

- Anh giải thích thế nào về việc này?

Giọng Sếp tổng trầm thấp, nhưng đủ sức nặng khiến Hoàng Minh run rẩy.

- Thưa Sếp... con... con đã cố gắng hết sức... Nhưng T&H... họ dùng thủ đoạn...

- Thủ đoạn?

Sếp tổng ngắt lời, ánh mắt sắc như dao.

- Hay là anh... quá tự phụ? Anh nghĩ vị trí này là trò đùa sao? Anh dựa vào cái gì để thắng người ta? Anh có biết dự án này quan trọng thế nào với tập đoàn không?!

- Con... con xin lỗi...

Hoàng Minh lắp bắp, mồ hôi túa ra.

- Xin lỗi? Lời xin lỗi của anh chẳng giải quyết được gì cả! Anh đã khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu đối tác! Vị trí của anh... tôi cần xem xét lại năng lực của anh một cách nghiêm túc đấy, Hoàng Minh ạ!

Sếp tổng nói xong, phất tay ra hiệu cho hắn đi ra. Hoàng Minh bước đi như người mất hồn, cảm giác sỉ nhục và sợ hãi bao trùm lấy hắn.

Về đến nhà, Linh Chi đang ngồi chờ. Vừa thấy Hoàng Minh, cô liền hỏi.

- Anh về rồi à? Chuyện đấu thầu thế nào rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Carrot Và Tịch Dương

Hoàng Minh không trả lời, chỉ bước thẳng vào phòng, ném cặp lên sofa. Khuôn mặt hắn cau có, bực dọc.

- Anh sao vậy?

- Thua rồi! Thua con tiện nhân đó rồi!

Hắn gầm lên, vẻ tức giận mất kiểm soát. Linh Chi giật mình.

- An Nhiên? Cô ấy... cô ấy thắng sao?

- Phải! Chính cô ta! Cô ta cố tình phá hoại anh! Cướp hết của anh!

Hắn đ.ấ.m mạnh vào tường, tiếng động khô khốc vang lên. Linh Chi thấy sự điên cuồng trong mắt hắn.

- Anh nói gì kỳ vậy? Sao lại là cướp? Đó là đấu thầu mà? Cô ấy có năng lực thì cô ấy thắng thôi.

- Năng lực cái gì! Cô ta chỉ dựa vào những thứ anh đã dạy cô ta, những thứ anh đã cho cô ta! Cô ta là đồ ăn cháo đá bát! Đồ khốn nạn!

Hoàng Minh bắt đầu chửi bới, ngôn từ thô tục và tàn bạo, khác hẳn vẻ lịch lãm thường ngày. Linh Chi sững sờ. Cô chưa bao giờ thấy hắn như vậy.

- Anh bình tĩnh đi! Sao anh lại nói năng như vậy?!

- Bình tĩnh?! Em bảo anh bình tĩnh sao?! Anh sắp mất tất cả rồi! Tất cả là tại con ranh đó!

Hắn quay sang, nắm lấy vai Linh Chi, siết chặt.

- Anh đã nói với em rồi, cô ta không đơn giản đâu! Cô ta muốn phá hủy anh! Cô ta là đồ phù thủy!

Linh Chi đau điếng vai, cố gắng đẩy hắn ra.

- Buông ra đi! Anh làm em đau! Anh đang nói cái gì vậy?! Anh mới là người không bình thường! Sao anh cứ ám ảnh về cô ấy thế?! Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì?!

- Không có gì hết! Anh đã nói rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com