Ánh Dương Sau Cơn Mưa Bụi

Chương 3



Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu, từ đau khổ tột cùng, từ uất hận ngút trời, dần dần biến thành một sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cô sẽ không khóc nữa. Không vì bất kỳ kẻ nào đáng khinh như hắn.

"Tao sẽ không bao giờ yếu đuối vì mày nữa, Hoàng Minh." Cô nghĩ thầm. "Mày nghĩ mày có thể vứt bỏ tao như một món đồ cũ sao? Mày đã sai rồi."

"Mày nghĩ mày đã thành công ư? Vị trí, tiền bạc, vợ đẹp con nhà giàu... Mày lấy tất cả từ những thứ mày cướp được từ tao."

"Được thôi."

"Tao sẽ lấy lại. Tất cả. Gấp bội."

An Nhiên nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo và đầy quyết tâm của chính mình trong gương. Đó không còn là cô An Nhiên của ngày xưa nữa rồi. Một con người mới, tàn nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn, đang trỗi dậy từ đống tro tàn.

Cô sẽ không bao giờ yếu đuối vì ai nữa. Sẽ không bao giờ tin vào những lời đường mật giả dối. Con đường phía trước sẽ rất chông gai, nhưng cô đã sẵn sàng.

Sẵn sàng để khiến hắn... trả giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

2

Một tuần. An Nhiên nhốt mình trong căn hộ. Không điện thoại, không tin nhắn, không gặp gỡ ai. Cô chỉ có một mình, đối diện với nỗi đau vẫn còn nhức nhối.

Những ngày đầu là trống rỗng và tuyệt vọng. Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, để nước mắt lặng lẽ rơi. Mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh Hoàng Minh với nụ cười lạnh lùng và lời nói tàn nhẫn lại hiện về, như cứa thêm vào vết thương.

"Tại sao? Tại sao mình lại ngu ngốc đến thế?" Cô tự hỏi. "Sao lại tin tưởng anh ta tuyệt đối như vậy? Sao lại dốc hết lòng hết sức cho một kẻ không có trái tim?"

Nhưng rồi, sự tuyệt vọng dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự tức giận và một thứ gì đó cứng rắn hơn. Cô nhớ lại ánh mắt khinh thường của Hoàng Minh, nhớ lại cái cách hắn vứt bỏ công sức của cô như một món đồ thừa thãi.

Carrot Và Tịch Dương

"Không." Cô nghĩ. "Không thể cứ thế này được."

Cô không thua vì kém cỏi. Cô thua vì tin lầm người. Cô đã giúp một kẻ hèn nhát leo lên đỉnh cao, và giờ là lúc cô phải chứng minh rằng cô có thể làm được điều đó cho chính mình, và khiến kẻ đó phải trả giá.

An Nhiên đứng dậy, bước vào phòng tắm. Cô nhìn mình trong gương. Vẫn còn vẻ phờ phạc sau những ngày suy sụp, nhưng ánh mắt đã khác. Nó không còn nét ngây thơ, mơ mộng, mà thay vào đó là sự sắc lạnh và kiên định.

Cô bắt đầu chăm chút bản thân. Không phải vì ai khác, mà vì chính cô. Cô cắt phăng mái tóc dài từng là niềm tự hào của Hoàng Minh. Mua sắm quần áo mới, những bộ vest thanh lịch, những chiếc đầm tôn lên vóc dáng, màu sắc tối giản nhưng đầy quyền lực. Cô tập gym mỗi ngày, không chỉ để có cơ thể khỏe mạnh, mà còn để giải tỏa năng lượng tiêu cực và rèn luyện ý chí. Mỗi lần cơ bắp đau mỏi, cô lại nghĩ đến Hoàng Minh, nghĩ đến mục tiêu của mình.

Sau khi lấy lại được chút cân bằng, An Nhiên mở chiếc laptop đã bị bỏ quên một tuần nay. Cô truy cập vào các tài khoản lưu trữ đám mây, mở lại tất cả các tài liệu, email, hồ sơ công việc mà cô từng làm cho Hoàng Minh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com