- Không có chị, em không biết phải làm sao. Chị không chỉ giúp em vạch trần Hoàng Minh, mà còn giúp em tìm lại chính mình.
An Nhiên mỉm cười, nụ cười dịu dàng và chân thành.
- Cô đã rất dũng cảm, Linh Chi. Cô tự cứu lấy mình đấy chứ.
- Nhưng em đã học được từ chị. Học cách đứng lên, học cách không khuất phục.
Linh Chi nhìn An Nhiên, giọng đầy ngưỡng mộ.
- Nghe nói công ty chị đang phát triển rất tốt. Chị thật sự là nữ cường!
An Nhiên khẽ lắc đầu.
- Chỉ là làm những gì mình giỏi thôi.
Cô nhìn ra cửa sổ.
"Nữ cường... từng có lúc mình chỉ là một cô gái ngu ngốc, yêu đến mù quáng."
"Nhưng cơn mưa bụi đó... nó đã gột rửa tất cả, để lại một con người cứng cáp hơn."
Sau vụ bê bối của Hoàng Minh và sự minh bạch từ phía tập đoàn, uy tín của Sếp tổng được củng cố. Ông đã gọi An Nhiên đến văn phòng, nói lời cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Cháu An Nhiên. Chú nợ cháu một ân tình lớn. Không chỉ giúp chú làm rõ trắng đen, mà còn cứu cả tập đoàn và con gái chú khỏi nguy hiểm.
Ông Trần, đối tác từng ấn tượng với An Nhiên trong buổi đấu thầu, giờ trở thành khách hàng lớn nhất của cô. Công ty của An Nhiên, tuy mới thành lập nhưng nhanh chóng khẳng định vị thế trên thị trường nhờ năng lực vượt trội và uy tín của cô. Các dự án nối tiếp nhau, quy mô ngày càng lớn. An Nhiên trở thành cái tên được săn đón trong giới, biểu tượng của tài năng và bản lĩnh.
Thỉnh thoảng, cô nhận được những lời mời phỏng vấn, những bài báo ca ngợi "nữ doanh nhân trẻ tài năng", "người lột xác từ tro tàn". An Nhiên đón nhận tất cả với sự điềm tĩnh. Danh tiếng giờ đây là công cụ, không phải mục tiêu.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho bản thân. Tập yoga, đọc sách, gặp gỡ những người bạn chân thành. Vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng nó không còn nhức nhối, chỉ như một vết sẹo nhắc nhở về quá khứ. Cô học cách tin tưởng trở lại, không phải là sự tin tưởng mù quáng, mà là sự tin tưởng có chọn lọc, dựa trên sự thấu hiểu và đánh giá con người.
"Mình đã tìm lại được niềm tin." Cô nghĩ thầm. "Tin vào chính bản thân mình. Tin vào những người xứng đáng."
Carrot Và Tịch Dương
Cô không còn ám ảnh bởi Hoàng Minh. Hắn chỉ là một cũ trong cuộc đời cô. Một đau đớn nhưng cần thiết để cô trưởng thành. Thù hận đã được giải tỏa bằng công lý. Cảm giác trống rỗng từng có đã được lấp đầy bằng sự nghiệp, sự tự chủ và sự bình yên nội tâm.
Một buổi tối. An Nhiên đứng trên ban công tòa nhà văn phòng của mình. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của thành phố. Cô nhìn xuống, ánh đèn lung linh trải dài đến vô tận. Đó là thành phố nơi cô từng suy sụp, từng lang thang dưới mưa trong tuyệt vọng.
Nhưng giờ đây, nó là nơi cô đứng vững, ngẩng cao đầu.
Cô nhìn lên bầu trời đêm, không còn thấy sự mờ mịt hay u ám. Chỉ có những vì sao lấp lánh.
Cô đã tìm lại được ánh sáng cho cuộc đời mình. Ánh sáng không đến từ bất kỳ ai khác, mà đến từ chính bên trong cô. Ánh sáng của sự kiên cường, trí tuệ và bản lĩnh.
An Nhiên bước vào phòng, đứng trước tấm gương lớn. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình. Người phụ nữ trong gương... không còn nét u buồn hay cay nghiệt nào. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng và đầy sức sống, khóe môi cong lên một nụ cười.
Đó là nụ cười bình yên. Nụ cười tự tin. Nụ cười rạng rỡ.
Như ánh dương đầu tiên sau cơn mưa bụi.
Cô đã thực sự... bước ra khỏi cơn mưa. Và tìm thấy ánh dương của riêng mình.