Ảnh Giới

Chương 264: Chiến Trường Thăng Long



Nghe vậy Huyết Hưng toan trực tiếp giải quyết thì Trưng Nữ vội cản lại.

"Thôi được rồi.

Chúng ta đi thôi."

Sau đó quay sang bà phù thủy đó nói.

"Chúng tôi sẽ quay lại.

Hi vọng bà có thể giúp chúng tôi đi qua chiến trường Thăng Long."

Bà già đó nở hàm răng cái còn cái mất mà móm mém cười.

"Yên tâm.

Ta có thể thề trước vong linh tứ phương.

Nếu ta không làm được thì sẽ vạn kiếp bất phục."

Cuối cùng chúng tôi đành phải quay về phòng trọ.

Tôi nhanh chóng lấy một quả nho trong không gian ném vào miệng rồi nói.

"Chúng ta làm gì tiếp theo.

Những điều kiện của bà già đó căn bản là không thể thực hiện được."

Nhưng phản ứng của đám Trưng Nữ lại có gì đó không đúng lắm.

Huyết Hưng nói.

"Ta có nước mắt của người sói.

Vài trăm năm trước có một người sói yêu một người thường cuối cùng bị bầy đàn truy sát.

Cuối cùng hai bọn họ đều chết.

Mặc dù tôi muốn giúp nhưng không thể.

Nhưng thứ người sói đó để lại trước lúc chết chính là nước mắt."

Nói rồi Huyết Hưng lấy ở trong người ra ba giọt nước màu đỏ.

Thoạt nhìn thì tôi nghĩ rằng đó chỉ đơn thuần là ba viên đá quý.

Trưng Nữ cùng nói tiếp.

"Thật trùng hợp.

Vài trăm năm trước chỗ ta cũng có một người chim bị thương.

Chúng ta đã giúp cô ấy trị thương và được cô ấy tặng cho một chiếc lông ngũ sắc.

Nói rằng khi cần giúp đỡ thì có thể tới chỗ tộc người chim.

Chỉ cần cầm chiếc lông này thì người chim sẽ một mực nghe theo."

Sau đó hai người họ đưa mặt nhìn tôi.

Cái nhìn này khiến tôi lạnh sống lưng.

"Này, này, các người nhìn ta làm gì?

Ta đâu có trái tim của một người bạn cho hai người.

Hay là các người lấy của Bạch Tượng đi."

Tôi nhanh tay túm bạch tượng để che trước người.

Bạch tượng đang ăn hoa quả bị bắt lấy thì kêu gào thảm thiết.

"Anh trai thối, mau thả em ra."

Hai người Trưng Nữ, Huyết Hưng thấy vậy thì bật cười.

Huyết Hưng nói.

"Trái tim thì ta có thể cho các người, dù sao tôi là bất tử nên không sao.

Nhưng chúng ta không thể bỏ hết trứng vào một giỏ.

Ngày mai chúng tôi sẽ tới chỗ phù thủy đó còn cậu sẽ đi tìm hiểu xem nước nguyền của các người khác là gì.

Nếu có thể mua được thì là tốt nhất.

Còn nếu không thì."

Tôi nghe hiểu ý của Huyết Hưng nên cười khì khì.

"Yên tâm.

Ăn à Mượn đồ là nghề của tôi rồi."

Vậy là chúng tôi chốt được một phương án hành động cơ bản.

Ngày hôm sau, nhóm Trưng Nữ tới gặp bà phù thủy đó còn tôi thì đi nghe ngóng tin tức và mượn ít đồ để đi qua Chiến Trường Thăng Long.

Tối đó chúng tôi gặp lại.

Trưng Nữ nói.

"Bà Phù Thủy đó nói ba ngày sau sẽ cùng đi với chúng ta."

Nghe vậy tôi khá vui.

Điều đó có nghĩa là bà ta sẽ không lừa chúng tôi.

Tôi cũng đem những gì nghe ngóng được nói ra rồi đưa họ vài bình nước thánh đã lấy được.

"Đây là nước thánh của những kẻ muốn đi qua chiến trường.

Họ nói rằng nước thánh này có thể giúp che giấu hơi thở của người sống nên sẽ không bị tìm tới.

Chỉ cần không trực tiếp chạm chán sẽ không sao.

Đêm tới chỉ cần đào một cái hang hoặc tìm một chỗ kín đáo là có thể bình an vô sự."

Rất nhanh chúng tôi đã hiểu đại khái về cách vượt qua chiến trường Thăng Long.

Vậy là ba hôm sau, chúng tôi cùng với bà phù thủy đó và vài tên kị sĩ tiến vào chiến trường.

Vừa bước vào chiến trường chúng tôi thấy không khí trở nên khô nóng khác thường.

Thậm chí có chút oi bức chứ không chỉ là nóng giống như chỗ người lùn.

Chúng tôi giống như bước vào một xa mạc khô cằn không có sự sống.

Khắp nơi đều là các áo giáp tàn phá và xương cốt.

Dưới con mắt của yêu tinh tôi, có thể thấy có không ít đồ tốt trong đó.

Định tiện tay nghiên cứu thì bà phù thủy kia nói.

"Đừng lấy đồ linh tinh.

Những món đồ này bị nguyền rủa rồi.

Nếu lấy thì phải rời khỏi đây ngay nếu không đêm xuống kẻ chết sẽ tìm tới."

Nghe vậy thì tôi vội bỏ một con dao trên tay xuống.

Sau đó là một viên đá, một cái áo và nhiều món linh tinh khác.

Thấy vậy đám Trưng Nữ khá ngạc nhiên vì họ không biết tôi đã làm như thế nào.

Kì thực năng lực không gian của tôi sau nhiều ngày đã tiến hóa rồi.

Nếu xét theo cấp bậc yêu tinh thì tôi đã là yêu tinh tướng.

Có thể trong một không gian ngắn tạo thành không gian dịch chuyển để trộm đồ.

Nếu có thể tiến tới yêu tinh vương thì còn có thể dùng không gian để điều hướng vật chất, năng lượng.

Thấy mọi người nhìn mình tôi đành cười gượng.

"Khì khì, trời hôm nay không có mây nhỉ?"

Biết tôi đánh chống lảng thì mọi người đều coi thường.

Đến Bạch Tượng cũng phì phì nước bọt.

Bạch Tượng từ lúc bước vào trong không gian này thì cơ thể cũng không thể hóa lớn mà giờ chỉ to bằng một con chó cỏ đáng yêu.

Cô bé cứ chạy quanh rồi lấy những thứ lấp lánh lên xem là gì.

Cũng chính vì thế tôi mới tiện tay.

Ai ngờ sau khi bị phát hiện thì Bạch Tượng lại phản bội quay ra khinh thường tôi.

Tôi nhớ lúc nãy nó còn nói.

"Anh trai thối, xíu đi vào mà thấy cái gì đẹp thì phải lấy cho em nha.

Em sẽ tặng anh một món quà bất ngờ."

Chẳng biết con bé nói có thật không nhưng con bé đã mở lời với đôi mắt to chớp chớp nên tôi cũng đành nhận lời.

Vậy mà giờ tôi lại bị phản bội thế này đây.

Tôi đau đớn, tôi gục ngã a.

Sau đó, chúng tôi dưới sự chỉ đường từ bà phù thùy tiếp tục lên đường.

Bạch Tượng bình thường rất nhát gan nhưng hôm nay lại mạnh mẽ khác thường.

Nó cứ chạy đi lật tung các thứ cho là bảo bối ở trên đường lên như là trò chơi đi tìm kho báu.

Tôi cũng rất muốn như con bé nhưng lại ngại hình tượng nhưng khi thấy con bé lấy được một sợi dây truyền màu đỏ rất đẹp thì tôi cũng mặc kệ mà gia nhập cuộc đua tìm kho báu.

Tất nhiên chúng tôi đã giao kèo là sẽ bỏ lại hết khi mặt trời lặn nhưng trước đó thì cứ sung sướng cái đã.

Cái cảm giác tìm được kho báu đầy đất nó khác hẳn việc bạn đi ăn trộm.

Ở kiếp trước, tôi có những giấc mơ như tới được thiên đường của bi và nhặt những viên bi nhiều màu hay là việc đi ra đồng và nhặt được trứng đầy đồng.

Cảm giác tìm kiếm và có thu hoạch dễ dàng nó rất kích thích, làm tôi và Bạch Tượng cười không ngừng.

Thấy Bạch Tượng tìm được một cái áo choàng trắng rất đẹp.

Không biết qua bao lâu mà vẫn như mới khiến tôi nảy lòng tham.

Dùng lực không gian trộm lấy rồi giả vờ không biết gì.

Bạch Tượng thì ngơ ngác.

"Ơ, ở đây vừa có một cái ao trắng mà."

Tôi phủ định ngay.

"Làm gì có, chắc em hoa mắt rồi."

Bạch Tượng lại nhìn đám Trưng Nữ.

"Thực sự là có mà phải không?"

Đám Trưng Nữ thấy vậy thì chỉ cười và nói không biết.

Dù sao họ cũng không thể nào bán đứng tôi được.

Nhưng bất ngờ Bạch Tượng nhìn thấy cái gì trắng trắng lộ ra ở trong ngực tôi thì lập tức đoán được.

"Anh trai thối, là anh lấy đồ của em.

Mau trả lại đây."

Tôi nhanh chóng chạy trốn, miệng không ngừng ngụy biện, à quên thanh minh.

"Không có, đây là đồ cụ tổ anh để lại mà."

Vậy là chúng tôi như hai đứa trẻ mà đuổi bắt khắp nơi.