Một tuần sau, Bạo Long đã quá sức chịu đựng.
Nó mặc kệ Huyết Hưng và Quang Long quấy nhiễu ở xa mà nằm dài tại chỗ.
Cơ thể nó quá cường đại nên công kích xa có lẽ vô dụng nhưng nếu lộ diện ở gần thì họ sẽ không thể chạy thoát.
Nó quyệt định nằm đó chờ đợi chúng tôi.
Biết là thời cơ đã tới, tôi nói với tộc người chim.
"Thời gian đã tới."
Tộc người chim hiểu nên chỉ gật đầu rồi tiến vào U Minh Cốc.
Vũ Xuân Hương nhìn chúng tôi cúi người.
"Cảm ơn các bạn.
Nếu chúng tôi chết, xin các bạn hay chôn chúng tôi ở trong U Minh Cốc."
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Trước đó chúng tôi nghĩ mọi chuyện dễ dàng nhưng trong cuộc chiến thăm dò tuần qua, chúng tôi biết Bộc Long quá mạnh.
Giờ phút này, tộc người chim mặc dù là tới làm bình phong nhưng họ cũng có thể chính là mồi nhử sẵn sàng hi sinh.
Sau khi đám người chim tiến vào thì Bạch Tượng, Huyết Hưng, Khô Cốt Quang Long cũng ẩn mình tiến nhập.
Ở trong cốc, Vũ Xuân Hương thể hiện rõ uy nghiêm và quyết tâm của mình.
Cô dẫn tộc người chim áp sát Bạo Long vừa bằng khoảng cách bắn.
Cô đưa tay lên trời mà hô lớn như một vị tướng ra trận.
"Cung thủ chuẩn bị."
Âm thanh dõng dạc vang vọng.
Nghe vậy thì nhất loạt người chim rút cung tên ra.
Họ giờ không gia trì thuộc tính cho vũ khí của mình mà chỉ dùng lực tay để phóng xuất những mũi tên tới chỗ Bộc Long.
Ban ngày ban mặt mà bị khiêu khích như chọc vào sự kiêu ngạo của Bạo Long.
Nó trực tiếp bắn ra một quả cầu lửa.
Lập tức có một người chim mang theo khiên gia trì thuộc tính kim loại.
Chỉ nghe ầm một cái giữa không trung.
Một thân thể bay ngược mà ra.
Nhìn lại thì đó chính là người chim đã liều mình ngăn cản công kích cho đồng đội.
Lúc này, tứ chi của hắn đã nổ tung, trong miệng thì liên tục hộc máu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Đôi mắt kiên định đã cho những người khác biết rõ điều đó.
Vũ Xuân Hương đôi mắt đỏ hoe nhưng chỉ lạnh lùng nói.
"Tiếp tục, chuẩn bị.
Bắn."
Lập tức một loạt cung tên nữa lại được bắn ra.
Những mũi tên không gia trì sức mạnh khiến nó chạm vào lớp vảy của Bộc Long thì lập tức rơi xuống.
Nhưng cơn tức giận của Bộc Long chưa nguôi.
Nó lại tiếp tục tung ra vài quả cầu .
Lại vài tộc người chim không ngại hi sinh thân mình bảo vệ cho đồng đội.
Cứ liên tiếp vài lần như vậy khiến số người chim còn sót lại chỉ hơn chục người.
Đôi mắt của Vũ Xuân Hương vì phẫn nộ đã có máu chảy ra, đôi tay run rẩy nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
"Chuẩn bị, bắn."
Những tộc nhân khác lại lần nữa lên tên.
Có thể thấy tay họ đều run rẩy không ngừng.
Họ đều sẵn sàng hi sinh vì sự nghiệp diệt rồng, đoạt lại ngôi nhà đã mất.
Nhưng việc chứng kiến anh em chiến hữu lần lượt hi sinh trước mắt thì không phải chiến binh nào cũng có thể bình tĩnh.
Những mũi tên lần nữa bay ra.
Lúc này Bộc Long cảm thấy quá nhàm chán và mệt mỏi sau một tuần bị quấy rầy.
Nó mặc kệ những mũi tên đó mà xoay người cúi đầu toan ngủ tiếp.
Ngay lúc này Huyết Hưng từ trên cao mang theo thanh Hoàn Gươm sáng loáng lao xuống.
Một luồng sức mạnh được kích hoạt khiến thanh kiếm như dài hơn, to hơn.
Một bổ từ trên cao nhắm thẳng cổ con Bộc Long mà chém xuống.
Bản năng của long tộc khiến Bộc Long nhận ra nguy hiểm.
Nó lập tức đưa trảo lên cản lại, Nhưng ngay lúc này, Trưng Nữ và Khô Cốt xuất hiện.
Không biết từ khi nào mà họ đã hóa nhỏ rồi tiến sát Bộc Long.
"Hỏa âm đông kết."
Khô Cốt Quang Long hét lớn rồi cả cơ thể bốc lên lửa xanh mà lao thẳng vào một bên trảo.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng đóng băng một nửa cơ thể của Bộc Long.
Bạch Tượng cũng hô lớn.
"Bạch Tượng khô cốt."
Con bé lao tới mà ôm lấy cái trảo còn lại.
Cái vòi thì quấn chặt lấy một cái cánh.
Rồi khóa tất cả vào trong một cái kén xương.
Lúc này cả cơ thể Bộc Long đã bị khóa cứng không thể thoát thân.
Nó chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà gào rú.
Sức mạnh cường đại nhanh chóng phá hủy băng và xương của hai người Khô Cốt Quang Long và Bạch Tượng nhưng lúc này đã muộn.
Thanh Gươm mang theo toàn bộ hi vọng của tộc chim đã chém xuống.
"Chết đi."
Tất cả lúc này chỉ đưa mắt mà nhìn.
Tim ai cũng như ngừng đập lại.
Không ai biết nhát chém đó của Huyết Hưng có thể chém xuyên phòng ngự Bộc Long hay không.
Mặc dù đó là thanh Hoàn Gươm trong truyền thuyết nhưng truyền thuyết thì đâu ai đoán được đúng sai.
Cũng không thấy dấu hiệu nào chứng minh nhát chém đó đã giết được Bộc Long.
Chỉ thấy con Bộc Long quay đầu nhe răng gầm gừ.
Đám người chim sợ hãi mà lùi lại một bước.
Vũ Xuân Hương trực tiếp ngã gục xuống.
Một suy nghĩ chán nản chạy qua trong đầu cô.
"Chẳng lẽ mọi hi sinh trước đó đều là vô ích sao?"
Ngay lúc này thì cái đầu rồng rơi xuống nghe tới “ Bịch”.
Vết chém sác lẹm như thể tự nhiên vốn có vậy.
Người đầu tiên vui mừng hô lớn là Bạch Tượng.
"Haha, em giết được rồng rồi.
Từ bây giờ hãy gọi em là kỵ sĩ, à không là Tượng Sĩ diệt rồng."
Huyết Hưng thì đứng dậy thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vừa nãy hắn chỉ tung ra một chiêu nhưng chiêu thức này lại chính là toàn bộ lực lượng hắn có.
Đám tộc người chim thì ôm nhau mà khóc.
Những giọt nước mắt hạnh phúc, họ đã chờ đợi nhiều ngày qua.
Trưng Nữ và tôi mặc dù đứng ở xa quan sát nhưng khi thấy mọi chuyện đã ngã ngũ thì nhanh chóng tiến tới.
Trưng Nữ nhanh chóng chạy tới đỡ Huyết Hưng quan tâm.
"Anh có sao không?"
"Không sao?
Anh còn phải trở về bảo vệ em mà."
Tôi tới gần nghe vậy thì mắc ói.
Điều này làm tôi nhớ tới một người con gái mà tôi đã phải cách xa lâu nay.
Nó không chỉ là cách xa về thời gian, khoảng cách mà giường như là cả thế giới.
Lúc này tôi chú ý Khô Cốt Quang Long đang cắt lấy trái tim của rồng.
Tôi hiếu kì liền hỏi.
"Này, anh lấy cái đó làm gì vậy?"
Quang Long thấy vậy chỉ nói.
"Không có gì, sau này có chỗ dùng."
Rồi hắn nhanh chóng cất đi.
Tôi mặc dù có đôi mắt của yêu tinh nhưng không phải cái gì cũng thấy được thông tin chi tiết.
Nhìn qua thân thể con rồng cũng chẳng có gì đặc biệt nên cũng lười tới thu vào không gian.
Bạch Tượng thì ôm lấy cái đầu rồng mà chạy loạn khoe khoang.
"Bạch Tượng Kỵ Sĩ là giỏi nhất, Bạch Tượng giết được rồng haha."
Tất cả lúc này đều nhìn nhau, nở một nụ cười nhẹ nhõm như đã buông bỏ được gánh nặng bấy lâu.
Có người khóc, có người cười nhưng chắc chắn toàn bộ đều tràn đầy hạnh phúc
Phải nửa ngày sau tất cả mới bình tĩnh trợ lại.