Ảnh Giới

Chương 282: Con Đường Xuyên Mây



Nói rồi hư ảnh biết mất.

Cái lông vũ trực tiếp lao vào mi tâm Vũ Xuân Hương.

Chỉ thấy Vũ Xuân Hương nhắm chặt mắt, một âm thanh thần thánh vang lên.

Một đôi cánh màu vàng từ từ mọc ra sau lưng Vũ Xuân Hương thể hiện rằng cô đã thức tỉnh sức mạnh mới.

Tộc người chim chính là như vậy, cấp bậc thể hiện chính là thông qua màu sắc của đôi cánh.

Thời cổ đại, tộc người chim liên tục chiến đấu khắp nơi nên màu sắc liên tục biến đổi nhưng ở thời bình, họ không phải chiến đấu lại vẫn giữ tính kiêu ngạo, thành thử ra đã trăm năm không có tộc nhân nào thức tỉnh.

Mặc dù nói họ là chủng tộc mạnh nhưng thực ra là vì huyết mạch càng chiến càng mạnh của họ mà thôi.

Sau khi chúng tôi lấy được món đồ mình muốn thì trực tiếp xin cáo từ Vũ Xuân Hương để tiếp tục lên đường.

Vũ Xuân Hương cũng không ngăn cản mà trực tiếp đưa chúng tôi đến lối ra.

Lối ra là loạt bậc thang xuyên mây không có điểm cuối khiến chúng tôi có chút nghi hoặc.

Vũ Xuân Hương biết chúng tôi nghĩ gì thì cười.

"Đây chính là lối ra duy nhất.

Các bạn cần leo lên đỉnh rồi đi dọc theo các ngọn đậu.

Khi thấy thân đậu thì leo xống là có thể tiếp tục lên đường.

Bên dưới chính là địa bàn của tộc cự nhân một mắt đó."

Đến bây giờ chúng tôi mới vỡ lẽ.

Trước đó chúng tôi đều biết rằng quanh U Minh Cốc là cuồng phong có thể giết chết bất cứ ai.

Vậy mà tộc người chim lại có cách đi qua.

Chẳng nhẽ họ có thể đào đất.

Nhưng trong bản đồ rõ ràng ở đó là một vực thẳm.

Hóa ra lối đi thực chất lại ở trên trời.

Nhưng cái thang này quả thực là quá cao rồi.

Tôi nhìn Bạch Tượng định như mọi khi đi nhờ thì con bé đưa mắt tránh né rồi trực tiếp hóa nhỏ.

Tôi tức giận.

"Bạch Tượng, em có cần phải như vậy không?"

Bạch Tượng thè lưỡi.

"Hừ, anh trai thối chịu khó mà đi bộ đi."

Trưng Nữ thì cũng khá quan ngại.

Đi đường và leo thang là hai chuyện khác nhau.

Huyết Hưng thấy vậy thì trực tiếp bế Trưng Nữ lên.

Thấy tình hình này Khô Cốt Quang Long nói.

"Các người bớt bớt đi được không."

Nói rồi cái áo choàng của anh ta dài ra như một tấm thảm.

"Lên đi."

Chúng tôi không ngờ Khô Cốt đã chuẩn bị từ trước liền vội vã mà leo lên.

Bạch Tượng không kìm được mà lấy vòi kéo khô cốt vào người.

"Anh Khô Cốt thông minh quá, yêu anh chết mất."

Chỉ thấy Khô Cốt Quang Long đưa cánh tay xương xẩu vùng vẫy.

"Mau, mau buông.

Sắp không thở nổi rồi."

Tôi nghe vậy thì buộc miệng.

"Thôi ông đừng có bốc phét, đừng có mồm điêu đi.

Một bộ xương thì thở cái gì."

Bầu không khí vui vẻ nhanh chóng bao phủ tất cả.

Khô Cốt điều khiển áo choàng đưa chúng tôi thẳng tiến.

Vũ Xuân Hương ở dưới đưa tay tạm biết.

"Mọi người, nhớ bảo trọng.

Khi nào có dịp thì quay lại đây nha."

Trưng Nữ cũng cúi người mà hét lớn.

"Biết rồi, cô cũng bảo trọng nhé."

Cứ vậy chúng tôi lại tiếp tục tiến tới một địa điểm mới, lại một hành trình mới.

Qua tầm nửa tháng, khi bình minh nó rạng thì chúng tôi đã có thể thấy phía dưới xuất hiện những ngọn cây giữa các tầng mây.

Bên trên đó còn đọng nhưng giọt sương dưới một bầu trời xanh biếc đầy sao.

Đây là một khung cảnh phải nói là vô cùng hiếm gặp.

Theo như chỉ dẫn từ tộc người chim thì chúng tôi sẽ phải xuống đi bộ theo con đường đá nhưng có vẻ như không ai nhớ tới.

Tất cả đang đắm chìm trong khung cảnh giao thoa giữa ngày và đêm lung linh, huyền ảo.

Chợt chúng tôi cảm thấy một áp lực cực lớn, chiếc áo choàng bay mất đi năng lực khiến chúng tôi rơi từ trên cao xuống.

Xuyên qua đám mây, chúng tôi có thể thấy được mặt đất xa xa.

Đang hoang mang gào thét vì bất ngờ thì chợt chúng tôi dừng lại.

Thì ra chúng tôi đã rơi trúng một chiếc lá của cây đậu.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì có một con chuồn chuồn khổng lồ không biết từ đâu bay tới.

Hằm răng sắc nhọn và đôi mắt lớn dọa chúng tôi một trận.

Bạch Tượng bị dọa sợ thì hóa thành khổng lồ.

Việc này cũng trực tiếp khiến chúng tôi rơi khỏi chiếc lá.

Nhận ra nguy hiểm thì lập tức Huyết Hưng mọc ra một đôi cánh rồi ôm lấy Trưng Nữ.

Bạch Tượng thấy vậy cũng bịt mũi, phồng to như một quả bóng bay.

Sau đó một đôi cánh lớn mới mọc ra được.

Khô Cốt Quang Long được Bạch Tượng lấy vòi túm lấy.

Chỉ có tôi là không có ai quan tâm.

Tôi thầm chửi.

"Các người giỏi lắm.

Chờ đó cho tôi."

Tốc độ rơi của chúng tôi khá nhanh.

Rất nhanh đã áp sát mặt đất.

Tôi định dùng dịch chuyển để đáp đất thì ngay lúc này con chuồn chuồn đã quay lại.

Chúng tôi đang định phản kích thì một cái lưới lớn đã đi qua bắt lấy chúng tôi và cả con chuồn chuồn.

Chúng tôi bị vo thành một đám.

Huyết Hưng trực tiếp rút kiếm chém đầu con chuồn chuồn tránh nó làm hại chúng tôi.

Anh ta cũng định dùng kiếm mà chém đứt tấm lưới để thoát ra thì bị Khô Cốt cản lại.

Lúc này chúng tôi mới chú ý kẻ ra tay với chúng tôi là một người khổng lồ cao khoảng 30 mét, có đôi mắt dữ tợn, cơ thể béo tốt và một hàm răng ố vàng.

Điểm đặc biệt là ở đó còn có hai cái răng nanh.

Hắn cất tiếng cười vang khoái chí.

"Haha, thật không ngờ lại bắt được vài con côn trùng."

Rồi hắn cho chúng tôi vào cái rỏ bên hông.

Chúng tôi cũng không cố thoát khỏi mà muốn xem chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Phải biết trước đó chúng tôi đã nghe tộc người không lồ vô cùng thân thiện và hiền hòa.

Họ cũng thường giúp đỡ các chủng tộc khác, vậy mà giờ trông họ lại không khác gì ác ma.

Rất nhanh chúng tôi bị mang tới một căn phòng lớn và nhốt vào lồng.

Ở trong tầm mắt chúng tôi là vô số những đống thịt mỡ.

Nói chính xác đó là những con người béo chảy sệ.

Tôi khá hoang mang chẳng hiểu chuyện gì.

Một lúc sau thì có một tên người khổng lồ tới rồi đổ đồ ăn vào máng ăn.

Đám người béo kia cứ thế mà tục mồm vào húp.

Tên khổng lồ tiện tay bê một tên lên cân.

Hắn thở dài.

"Ài, Mới được hơn 500 cân, vẫn có chút gầy."

Sau đó hắn lại cân những người khác.

Tới một kẻ béo nhất thì hắn mới nở nụ cười vui vẻ.

"Hì hì, hơn 700 cân rồi.

Nay được ăn ngon rồi."

Rồi hắn cứ vậy mà bắt tên béo đó đi trong tiếng gào thét như một con thú.

Tên khổng lồ đó vừa rời đi thì Huyết Hưng rút kiếm toan phá hủy cái lồng.

Nhưng cũng trong giây phút ấy lại có một tên khổng lồ khác xuất hiện.