Cá Bọc Thép
Lúc này Trưng Nữ và Yết Kiêu cũng đã đi ra ngoài.
Nghe thấy Thủy Châu này ăn nói linh tinh thì Trưng Nữ không chịu được mà chửi.
"Ngu ngốc, cô nói các cô khổ nhưng tôi thấy các người là chủng tộc sướng nhất rồi.
Các cô có biết các chủng tốc khác đang vất vả thế nào không?
Nếu chỉ nhìn vào vài ba quyển sách không kiểm trứng hay nhìn vẻ bề ngoài hào nhoáng thì làm sao mà biết được?
Thủy Châu nghe vậy thì phản bác.
"Chúng ta chỉ có thể ở dưới biển còn các người có thể ở trên đất liền, trong mặt đất và cả bay trên trời."
Trưng chỉ vào mình nói.
"Cô nhìn tôi có thể bay lên trời hay chui xuống đất không?
Ở dưới đất là nơi ở của tộc người lùn mà bầu trời là nơi tộc người chim ở.
Mặc dù họ có năng lực đó nhưng họ cũng vẫn bị giới hạn trong một không gian nhất định chứ không thể đi mọi nơi."
Thủy Châu không cam tâm mà lại nói.
"Nhưng các người có thể làm mọi thứ còn chúng ta thì không?"
Trưng Nữ lại đáp lại.
"Nếu chúng ta có thể làm mọi thứ có cần tới đảo Vạn Xuân xin điều ước sao?"
"Nhưng các người vẫn có thể giao lưu giữa các tộc còn chúng ta chỉ quẩn quanh dưới đáy biển."
Thủy Châu vẫn không cam tâm nhưng Trưng Nữ lại phản bác ngay.
"Giao lưu hay chiến tranh còn phụ thuộc vào cách làm của mỗi tộc.
Lúc trước chúng ta đi qua làng chài thì thấy nơi đó đầy tang thương.
Nếu biến nơi đó thành thành phố cảng, là nơi giao lưu mua bán giữa các tộc và người cá thì sao?
Các người chỉ biết oán trách chứ đâu có xây dựng cái gì.
Các người sống trong biển hòa bình lại nghĩ rằng cuộc sống trong những cuộc chiến không ngừng trên mặt đất kia tuyệt vời.
Các người có thể lên Đảo Vạn Xuân bất cứ lúc nào để xin điều ước còn chúng ta phải lặn lội vài năm mới tới nơi.
Ngươi cảm thấy ai mới là chủng tộc đang sướng đây?
Trong mắt chúng ta thì cuộc sống của các người mới là điều chúng ta mong ước."
Thấy câu chuyện của hai người sẽ khó có hồi kết thì Hải Vân Nga nói.
"Tôi biết các vị đều muốn tới đảo Vạn Xuân.
Chỉ cần mọi người thả công chúa Thủy Châu thì tôi nguyện ý dẫn đường cho các vị."
Thủy Châu nghe vậy thì vẫn muốn phản đối.
"Không được, ai biết bọn chúng có mục đích gì chứ?"
Trưng Nữ thấy sự cô chấp của cô ta thì trực tiếp bỏ găng tay rồi chạm vào tay cô ta.
Bàn tay cô ta nhanh chóng hóa đá.
Thấy vẻ kinh hãi của Thủy Châu thì Trưng Nữ mới buông tay.
"Ta bị kẻ khác nguyền rủa khiến cả nhà bị hóa đá, bất kì ai chạm vào ta cũng sẽ bị tương tự.
Ta cần xin tộc tiên giúp xóa bỏ lời nguyền rồi còn về cứu gia đình.
Cô còn cần biết gì nữa không?"
Ngữ khí lạnh tanh của Trưng Nữ khiến Thủy Châu trầm mặc.
Cô ta tự nhủ.
"Nếu là cô ta thì cô ta sẽ làm gì?
Liệu có mạnh mẽ được như Trưng Nữ không?"
Bạch Tượng cũng không chịu kém chị mình.
"Còn tôi bị người ta biến thành con Voi nè.
Cô có muốn nếm thử không?"
Nghe tới đây thì bầu không khi trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tôi đành mở lời.
"Thôi được rồi, mấy sự đố kị do thiếu hiểu biết đó thì bỏ qua đi.
Giờ Hải Vân Nga tiểu thư xin mời dẫn đường cho chúng tôi.
Còn Thủy Châu công chúa có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Sau đó chúng tôi cũng mặc kệ họ mà tiến vào boong tàu.
Thủy Châu có vẻ vẫn chưa thông liền nhảy xuống biển và nói vọng lại.
"Ta sẽ điều tra lại.
Nếu các người lừa ta thì ta sẽ lại đem quân giết sạch các người.
Hải Vân Nga thở dài rồi tìm một chỗ bên mạn thuyền ngồi xuống.
Yết Kiêu nhanh chóng lại gần để hỏi thăm về tuyến đường còn chúng tôi thì về phòng nghỉ ngơi một chút.
Dù sao trời cũng tối rồi mà lại vừa trải qua một trận chiến.
Sáng hôm sau, chúng tôi đã tiến thẳng tới hướng mặt trời mọc.
Cả chặng đường đều có thể thấy những loài cá bơi lội tung tăng.
Cảm giác trên biển mới đầu thì vui nhưng về sau lại chẳng còn hứng thú gì cả.
Trải qua vài ngày bình yên thì lại gặp sự cố.
Lần này chúng tôi gặp một cơn bão lớn nhưng chỉ có mưa to mà không hề có sóng cuộn.
Nghĩ rằng chỉ là một cơn bão thông thường, ai mà ngờ lại xuất hiện một sinh vật cổ đại.
Con tàu của chúng tôi đang đi lập tức bị xẻ làm đôi.
Mới đầu chúng tôi không rõ chuyện gì nhưng rất nhanh kẻ ra tay đã lộ diện.
Nó lần nữa phi qua phá nát thân tàu.
Bạch Tượng vội cõng Trưng Nữ bay lên.
Huyết Hưng và Quang Long cũng đưa Yết Kiêu và Vân Nga né tránh.
Vân Nga run rẩy nói.
"Mọi người cẩn thận.
Đây là vua biển, Quái Vật Bọc Thép."
Chúng tôi nhìn hình dáng mà cảm thán.
Tên đúng như hình, cả cơ thể được bọc trong giáp sắt.
Cái đầu có cấu tạo như cái lưỡi rìu để có thể húc tan mọi thứ.
Hàm răng nhọn dài có thể cắn xé con mồi sau khi bị húc.
Nhưng điều kì lạ là con quái bọc thép này không nhắm tới chúng tôi mà là đang đuổi theo một cặp mẹ con cá voi.
Chỉ là chúng tôi vô tình trở thành thứ cản đường của nó mà thôi.
Hình như hai mẹ con cá voi đã kiệt sức nên không thể chạy nhanh.
Co cá kia tăng tốc như một mũi tên mà đâm xầm vào con cá voi mẹ.
Chỉ thấy một chút máu thịt bay ra trong tiếng rít gào.
Con cá voi mẹ nhìn con của mình mà kêu như muốn bảo nó mau chạy trước đi.
Con cá voi con ở xa xa định bơi quay lại thì âm thanh cá voi mẹ lại cao hơn như trách mắng.
Cá voi con sợ hãi nhanh chạy đi.
Con cá bọc thép cũng không đuổi theo mà tranh thủ ăn huyết nhục bay ra cá voi mẹ.
Sau khi ăn xong nó lại đuổi theo.
Nó nhắm ngay cái vây của cá voi mẹ mà đâm vào.
Một đâm này đánh gãy cái mái chèo của cá voi mẹ khiến nó không thể bơi tiếp.
Chỉ có thể đau khổ rít gào.
Con cá bọc thép như mèo vờn chuột mà bơi quanh.
Nó liên tục tìm kiếm những chỗ không trí mạng để tấn công và ăn thịt như thể nó đang muốn cá voi mẹ phải trứng kiến cơ thể mình bị ăn mà chết dần chết mòn trong đau đớn.
Trưng Nữ thấy cảnh tượng này cũng phải cảm thán.
"Thật tàn nhẫn."
Nhưng rất nhanh việc giết hại cá voi mẹ không làm nó vui sướng nữa.
Nó đưa mắt nhìn hướng cá voi con vừa bơi đi.
Chỉ thấy cá voi mẹ điên cuồng rít gào dùng toàn lực mà cắn lấy đuôi cá bọc thép.
Nhưng việc này lại khiến cá bọc thép hưng phấn.
Nó dùng lực quất đuôi thoát khỏi cá voi mẹ mà lao đi.
Bạch Tượng thấy cảnh này thì thực không chịu được nữa.
"Con cá thối kia.
Mau đứng lại cho ta."
Nói rồi Bạch Tượng mặc kệ chúng tôi mà lao đi.
Lúc này tôi biết là chuyện này chúng tôi phải quản rồi.