Anh Là Trăng Trên Trời

Chương 13



Hôm qua vào làm muộn, sau đó lại bị chị Lệ Lệ đưa ra ngoài nên hôm nay mới tính là ngày tôi chính thức đi làm.

Tôi đã chào hỏi các đồng nghiệp từ hôm qua, bọn họ khá là thân thiện.

Tôi vừa ngồi xuống, một đồng nghiệp đã đến gọi tôi: "Tri Ý, giám đốc tìm em."

Tôi sửng sốt, ồ một tiếng, có lẽ thấy có lỗi trong lòng, lúc gõ cửa phòng làm việc cũng hơi yếu ớt.

"Vào đi."

Chị Lệ Lệ vẫn rất hòa nhã và cởi mở, sau khi gặp tôi, cô ấy quan tâm hỏi: "Tri Ý, sao sắc mặt em lại khó coi thế? Có phải tối qua em làm bản thiết kế mệt quá, không ngủ ngon không?"

Cô ấy quan tâm tôi như vậy, ngược lại càng khiến tôi cảm thấy mình thực sự không đủ tư cách làm người.

"Không... không phải vậy, chị Lệ Lệ."

Thấy tôi không nói, chị Lệ Lệ cũng không hỏi thêm nữa, cười hỏi tôi bản thiết kế thế nào rồi: "Hôm qua không phải em có cảm hứng rồi sao, em đã vẽ được bao nhiêu rồi, có thể cho chị xem không?"

Tối qua tôi thực sự đã vẽ một số bản nhưng đã để quên ở nhà.

Đột nhiên, tôi nói: "Chị Lệ Lệ, em sẽ trực tiếp giải thích cho chị về kiểu thiết kế mà em muốn."

Chị Lệ Lệ sửng sốt một chút, sau đó tỏ vẻ rất hứng thú.

Cứ như vậy, cả buổi sáng, tôi đều ở trong phòng làm việc của chị ấy, nói với chị ấy về phân tích của mình.

Thực ra, chị Lệ Lệ có thân hình cao ráo, gợi cảm, không phù hợp với những phong cách ngọt ngào như tay bồng mà chị ấy muốn.

Ngược lại, tôi thấy rằng, một chiếc váy cưới đơn giản, tôn dáng mới có thể tôn lên phong thái nữ hoàng của chị ấy.

Hơn nữa, nhìn lớp trang điểm hàng ngày của chị ấy, đều là phong cách nữ hoàng, chị đại.

Tôi đã đánh cược một phen, nói ra suy nghĩ sâu trong lòng mình.

Quả nhiên, trong mắt chị Lệ Lệ lóe lên một tia rung động.

Nhưng sau khi suy nghĩ hai giây, chị ấy vẫn từ chối: "Tri Ý, chị vẫn muốn như hôm qua."

Tôi mím môi, cũng không nói thêm gì nữa: "... Vâng."

33

Buổi tối, tôi gọi điện cho mẹ, bảo bà đừng đợi tôi ăn cơm, tôi sẽ tăng ca ở công ty.

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia lẩm bẩm không hài lòng: "Công ty gì thế này, mới đi làm, tối qua đã bắt con làm việc cả đêm, hôm nay đến cả bữa tối cũng không về ăn."

Để tránh bà lo lắng, tôi không dám nói tối qua tôi đã rời khỏi nhà.

Chỉ nói tôi ra ngoài tìm cảm hứng vẽ bản thảo, sáng sớm đã đi rất sớm, không đánh thức bà.

Mẹ tôi tin rồi.

Suy cho cùng, những năm gần đây, tôi chưa bao giờ có thói quen đi qua đêm, bà không nghĩ đến những chuyện khác.

"Mẹ, không sao đâu, mẹ ăn trước đi, con sẽ sớm về thôi."

Tôi nói vài câu rồi cúp điện thoại, bắt đầu tăng ca vẽ bản thảo.

Váy cưới là sở trường của tôi, phong cách mà chị Lệ Lệ muốn là lĩnh vực tôi giỏi nhưng tôi vẫn muốn thêm nhiều yếu tố phù hợp với chị ấy hơn.

Vì vậy, tôi tăng ca thiết kế, cố gắng kết hợp những gì chị ấy muốn với những gì phù hợp với chị ấy.

Không biết từ lúc nào, trên mặt bàn đã chất đống hơn mười bản thảo nhưng không có bản nào ưng ý.

Tôi nhíu mày, nghĩ rằng cũng không còn sớm nữa, đành phải nhét hết các bản thảo vào túi, định về nhà rồi tiếp tục suy nghĩ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Khi ra khỏi công ty, bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Từ xa, tôi đã thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ trước cửa.

Người đàn ông dựa vào mui xe, dáng vẻ hờ hững, như đang đợi ai đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi mím môi, định đi vòng qua anh.

Nhưng anh lên tiếng gọi tôi lại.

"Thẩm Tri Ý."

Đã như này, không thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy được nữa.

Tôi cố lấy hết can đảm, ngẩng đầu cười gượng: "Anh... đang đợi chị Lệ Lệ sao? Chị ấy đã tan làm rồi, anh gọi điện cho chị ấy đi."

Đúng vậy, người trước mặt chính là Kiều Dịch Thần.

Kiều Dịch Thần nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên bước về phía tôi.

"Chúng ta nói chuyện đi."

34

Tôi không ngờ Kiều Dịch Thần lại lái xe đưa tôi đến trường cũ của chúng tôi.

Lúc này, cổng trường đã đóng chặt, bảo vệ cũng đã tắt đèn đi ngủ, cả khuôn viên trường im ắng.

Kiều Dịch Thần đỗ xe xong, đột nhiên đi về phía bức tường phía sau khuôn viên trường, lấy đà chuẩn bị trèo qua.

Tôi giật mình: "Anh định làm gì?!"

Anh thản nhiên nhìn tôi: "Em không muốn vào thăm lại chốn cũ sao?"

"..."

Thăm lại chốn cũ có thể đến vào ban ngày, hơn nữa, Kiều Dịch Thần luôn là học sinh giỏi toàn diện, làm sao có thể làm hành động trèo tường vào trường như thế này?

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Kiều Dịch Thần mỉm cười: "Cũng đúng, trước đây đều là em trèo tường nhiều hơn, tôi còn nhớ, em thường lén ra ngoài mua đồ ăn vặt mà em thích cho tôi."

Nói đến chuyện cũ, nụ cười hơi mang mác buồn của anh lại mang theo ý vị hoài niệm rõ ràng.

Đúng vậy, ai mà không hoài niệm cái thời niên thiếu vô lo vô nghĩ chứ...

Nghĩ đến đây, tôi cũng bật cười.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Kiều Dịch Thần đang nhìn tôi chăm chú, trong mắt anh ánh lên vẻ cháy bỏng không hề che giấu.

Tim tôi thắt lại, nhanh chóng dời mắt đi.

Không biết vì sao, sau chuyện tối qua, bầu không khí giữa tôi và Kiều Dịch Thần rõ ràng có chút thay đổi.

Sự thay đổi này khiến tôi kinh ngạc, đồng thời cũng không biết phải làm sao.

May là Kiều Dịch Thần không tiếp tục nhìn tôi, anh lấy đà nhảy lên tường, ngồi vững vàng trên bức tường cao.

Sau đó cúi người, đưa một tay về phía tôi: "Lên nào."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông đẹp đến khó tin.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, như thể trong khoảnh khắc đó, tôi lại trở về với thời niên thiếu.

Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành cho mình tôi.

Có lẽ là đắm chìm trong đôi mắt tràn ngập ý cười của anh, hoặc có lẽ là sự tham lam trong lòng đang rục rịch.

Như ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra, đặt tay vào tay anh.

Kiều Dịch Thần dùng sức, dễ dàng kéo tôi lên.

Khi hoàn hồn lại, tôi đã ngồi đối diện với anh.

Khoảng cách rất gần, gần đến mức hơi thở như đang đan xen, gần đến mức tôi tưởng anh sắp hôn tôi.

"Anh..."

Tôi đột nhiên đưa tay ra, ngăn giữa chúng tôi, nhìn xuống dưới: "Anh nhảy hay tôi nhảy?"