Anh Là Trăng Trên Trời

Chương 16



Tôi lắc đầu: "Không."

Cô ấy có vẻ hứng thú: "Sao lại thế?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói thật lòng: "Chị Lệ Lệ, chị chỉ là không cam lòng, không tin vào sức hấp dẫn của mình không giữ nổi một người đàn ông nên cố chấp muốn kết hôn với Kiều Dịch Thần."

Nói một cách đơn giản, chị Lệ Lệ vẫn không quên được việc bạn trai cũ phản bội, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân, bởi vậy nên chị ấy muốn chứng minh bản thân bằng cách giữ chân Kiều Dịch Thần.

Như thể bị tôi nhìn thấu, sắc mặt chị Lệ Lệ lập tức khó chịu, mắng tôi một câu: "Em này, thật đáng ghét, đi đi đi, chị không muốn nhìn thấy em nữa!"

Tôi không yên tâm về cô ấy: "Em đưa chị về nhé?"

Nhưng cô ấy lại cười khẩy nhìn tôi: "Đưa chị về ư? Tri Ý, em biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

Tôi thấy cô ấy cười rất kỳ lạ: "Mười giờ tối, sao thế?"

"Ồ..."

Cô ấy kéo dài giọng, lộ ra vẻ đắc ý thích thú: "Nói cho em biết một chuyện nữa, tối nay Kiều Dịch Thần có chuyến bay lúc mười một giờ đêm đến châu Âu, nếu không có gì bất ngờ, anh ấy sẽ không quay lại nữa."

Cô ấy vừa dứt lời, tôi lập tức giật mình: "Sao cơ?"

Chị Lệ Lệ cong môi: "Sao gì chứ, nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, hẳn là bị tổn thương tình cảm, không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa."

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho Kiều Dịch Thần.

Nhưng, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút báo hiệu đã tắt máy.

Gần như ngay lập tức, sắc mặt tôi tái nhợt, vô thức đứng bật dậy.

Chị Lệ Lệ trêu chọc tôi: "Sao thế, định đưa chị về à? Vậy thì đi thôi."

"Em..."

Tôi gấp gáp như kiến trên chảo nóng, nắm chặt điện thoại.

Nhưng may thay, chị Lệ Lệ không trêu chọc tôi nữa, thở dài: "Đi đi, đuổi theo đi, nghe nói sáu năm trước, em đã khiến anh ấy thất vọng một lần, lần này đừng để anh mang theo vết thương rời đi nữa."

Hốc mắt tôi đỏ hoe, quay đầu định chạy đi.

Nhưng lại nhớ ra điều gì đó, bất an nhìn chị Lệ Lệ vẫn đang uống rượu.

"Chị Lệ Lệ, chị..."

Thấy tôi do dự, chị Lệ Lệ bật cười, vẫy tay: "Yên tâm đi, tài xế nhà chị sẽ đến đón chị ngay thôi, Thẩm Tri Ý, chị không thể vô tư giao Kiều Dịch Thần cho em, vì vậy, có đuổi kịp anh hay không, tùy vào số phận của em."

Tôi không do dự thêm nữa, điên cuồng lao ra ngoài.

Tôi bắt một chiếc taxi, dù biết rõ Kiều Dịch Thần đã tắt máy nhưng tôi vẫn không cam lòng gọi điện cho anh liên tục.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Bắt máy đi, anh bắt máy đi mà..."

Người lái xe taxi thấy tôi như vậy, còn tưởng tôi bị làm sao, cả dọc đường cũng phóng như bay đưa tôi đến sân bay.

38

Nhưng, tôi vẫn chậm chân.

Khi đến sân bay, đã 23 giờ.

Lúc này, trong sảnh sân bay, tiếng thông báo máy bay cất cánh vang lên liên hồi.

Từng tiếng, lạnh lùng và chói tai.

Như những mũi băng nhọn, đ.â.m vào tim tôi, đau nhói.

Mắt tôi đỏ hoe, như thể bị rút cạn sức lực trong nháy mắt, tôi ngã xuống đất, nức nở khóc.

Màn hình điện thoại vẫn sáng, là từng dòng tin nhắn tôi gửi đi.

Tôi không gọi được điện, cầu nguyện Kiều Dịch Thần có thể mở máy trước khi rời đi, có lẽ... anh sẽ nhìn thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng sự việc không như mong muốn, cuối cùng tôi vẫn để anh mang theo sự thất vọng rời đi.

Kiều Dịch Thần tốt như vậy, vậy mà vì tôi, anh đã chọn rời xa quê hương.

Lúc này, tôi hận bản thân mình vô cùng!

Tôi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cuối cùng không kìm được bật khóc.

Những hành khách đi ngang qua lại, chỉ nghĩ tôi là một trong số những người không chịu được cảnh chia ly nên không dừng lại.

Nhưng bỗng có tiếng bước chân dừng lại sau lưng tôi, không bước tiếp nữa.

"Thẩm Tri Ý, em khóc thật khó nghe."

Giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, tôi cứng đờ cả người, gần như tưởng mình bị ảo giác, không nhúc nhích.

Người sau lưng nhắc tôi: "Quay lại."

Tôi máy móc quay đầu lại, thấy người đàn ông đáng lẽ phải đang trên chuyến bay đến châu Âu, lúc này lại đang cười tủm tỉm đứng sau lưng tôi.

Hơi thở tôi như nghẹn lại.

Tôi vội lau sạch nước mắt, sợ rằng mình đang ảo giác.

Anh nhướng mày, mỉm cười: "Em khóc vẫn như vậy, giống như một con mèo lem nhem."

Tôi không kìm nổi lòng mình, nhào đến ôm anh.

"Kiều Dịch Thần, Kiều Dịch Thần!"

Tôi gọi to tên anh, tiếng khóc nấc lên từng hồi, như thể giây tiếp theo sẽ ngạt thở mà chết.

Nhưng tôi không dám dừng lại, dường như chỉ có như vậy, tôi mới có thể xác định, anh vẫn còn ở đây.

Ánh mắt Kiều Dịch Thần thoáng qua vẻ bất lực, anh lắc đầu, giơ tay ấn đầu tôi vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và rõ ràng của anh.

"Thẩm Tri Ý, như vậy đã có thể xác định anh là thật không?"

Hóa ra, anh vẫn luôn nhớ tất cả những thói quen nhỏ của tôi.

Tôi không thể kìm nén được tình cảm trong lòng nữa, đưa tay ra, ôm chặt lấy anh.

Cơ thể Kiều Dịch Thần cứng đờ trong chốc lát, giây tiếp theo, như thể muốn hòa tôi vào xương cốt, anh siết chặt vòng tay lại.

Chúng tôi bị ghì đến khó chịu nhưng không nỡ buông tay.

Xung quanh người đến người đi, nhưng chúng tôi như ở trong thế giới riêng, chỉ có hai người chúng tôi, mọi thứ xung quanh như bị ấn nút tạm dừng.

"Thẩm Tri Ý, anh rất vui, lần này em đã đến."

Giọng Kiều Dịch Thần cũng nghẹn ngào.

Tôi nói lắp bắp: "Xin lỗi... Là lỗi của em, để anh thất vọng bao nhiêu lần như thế..."

Anh ngắt lời tôi: "Anh không muốn nghe lời xin lỗi của em."

Lúc này, tôi bừng tỉnh, hiểu rõ anh muốn nghe điều gì.

Hốc mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ hoe.

Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, giây tiếp theo, tôi kiễng chân, làm một việc mà tôi vẫn luôn muốn làm!

Khi đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh, tôi nói: "Kiều Dịch Thần, em yêu anh."

Vừa định lùi ra, bàn tay người đàn ông đã đột ngột giữ lấy mặt tôi, nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống.

"Ưm..."

Không biết qua bao lâu, khi tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở, Kiều Dịch Thần mới từ bi buông môi tôi ra.

Dục vọng vẫn chưa tan, khóe mắt anh ửng đỏ, yêu nghiệt vô cùng.

Kiều Dịch Thần kê trán lên trán tôi, hỏi tôi: "Lần này, vẫn là nói đùa sao?"