Giống như trăng trên trời, khiến tôi mê mẩn.
Cuối cùng như bị trúng tà, ba năm cấp ba, tôi gác lại chuyện tình cảm nam nữ ảnh hưởng đến việc thi vào Thanh Hoa của mình, ngày nào cũng theo Kiều Dịch Thần làm bài tập, đọc sách!
Lúc đó tôi thực sự coi việc thi vào Thanh Hoa là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời, ngoài chuyện thi đỗ thì có thể yêu đương với Kiều Dịch Thần, còn có một lý do lớn hơn thúc đẩy tôi!
Kiều Dịch Thần nói, ngày kết thúc kỳ thi đại học, anh sẽ nói cho tôi một bí mật!
Nhưng ngày thi đại học... tôi đã thất hứa.
3
Thu dọn xong, tôi đẩy xe hàng đi bộ gần nửa tiếng mới về đến nhà.
Đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, tôi nhìn thấy mẹ tôi bó bột chân nằm trên giường, tay cầm quạt tay phe phẩy.
Thấy tôi về, bà rất ngạc nhiên: "Hôm nay con nghỉ sớm thế? Bình thường mẹ đều bán đến ba, bốn giờ chiều mới nghỉ mà?"
Đúng vậy, xe khoai lang là của mẹ tôi, mấy hôm trước bà bị ngã gãy chân, đi lại không tiện nên tôi tiếp tục công việc này.
Tôi cười nhạt: "Con lo mẹ ở nhà một mình."
Mẹ tôi cau mày, thấy tôi nói linh tinh, khoai lang chưa bán hết cũng về nhà?
Theo tính bà, chắc chắn sẽ mắng tôi một trận.
Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không ngờ mẹ tôi lại không nghiêm khắc như thường ngày, ngược lại còn thân thiết gọi tôi lại.
"Tri Ý này, hôm nay bà mối cho mẹ một tin tốt, nói có một người đàn ông điều kiện không tệ đã xem ảnh con, hẹn con ngày mai đến quán cà phê nói chuyện."
Quả nhiên, lại đến rồi đó.
Những năm gần đây, bà liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Trước đây, tôi sẽ miễn cưỡng nghe theo nhưng không biết có phải vì hôm nay gặp Kiều Dịch Thần hay không, trái tim chai sạn của tôi lại có chút xáo động.
Tôi không muốn đi xem mắt, mệt mỏi nói: "Mẹ, con mới 24 tuổi, không phải 34 tuổi, mẹ có thể đừng suốt ngày giục con lấy chồng được không?"
Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức biến mất, bà mắng lớn: "Thẩm Tri Ý, con cũng biết con 24 tuổi rồi, chị họ con 21 tuổi đã gả vào nhà giàu sinh con trai, bây giờ cả nhà bên ngoại đều sống sung sướng, con thì sao?!”
“Mẹ không mong con có thể giỏi giang như chị họ con, gả được cho người giàu có nhưng con cũng phải nhanh chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự, đừng suốt ngày ôm máy tính vẽ linh tinh mấy bộ quần áo kỳ quái, chẳng ra đâu vào đâu!"
Nghe mẹ tôi gào thét, tôi không nhịn được lên tiếng biện giải cho mình: "Con không vẽ linh tinh, con đang sáng tác, con đang thiết kế quần áo..."
Lời còn chưa dứt, mẹ tôi đã cười lạnh: "Thiết kế? Nói hay thật, vậy con có kiếm được tiền không?"
Tôi đỏ mặt tía tai, không nói nên lời, những năm tháng khốn khổ gần đây như muốn đè tôi xuống tận cùng.
Nhưng tôi vẫn kiên trì với thái độ của mình: "Tóm lại, con không đi xem mắt, chuyện của con, mẹ đừng quản nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trời ơi, con có thái độ gì vậy, mẹ là mẹ con mà quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con gái thì không được à?"
Mẹ tôi cố tình khóc lóc, vỗ vào chân bị thương của mình, gào to: "Con chê mẹ rồi đúng không, có phải con thấy mẹ là gánh nặng của con không? Được thôi, vậy mẹ đi c.h.ế.t cho rồi! Mẹ thật khổ, bố con thì..."
"Được rồi, mẹ đừng đánh nữa! Con đồng ý đi xem mắt là được chứ gì?"
Trong tiếng khóc lóc om sòm của mẹ tôi, cuối cùng tôi cũng bất lực, mệt mỏi đồng ý buổi xem mắt này.
Giống như đang tuyệt vọng thỏa hiệp với số phận của chính mình.
Nhưng tôi không ngờ, trong quán cà phê, tôi lại gặp lại Kiều Dịch Thần.
4
Đối tượng xem mắt là một lập trình viên hơn 30 tuổi, tuy ngoại hình bình thường nhưng nghe nói gia cảnh khá giả, lương ổn định, mẹ tôi dặn tôi phải nắm bắt cơ hội hiếm có này.
Chỉ là sau khi gặp mặt, tôi thấy tính cách anh ta có phần kỳ lạ.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Xin chào, anh có phải là... anh Lưu không?"
Người đàn ông đi xem mắt tóc gần như hói hết, vừa gặp mặt, đôi mắt ti hí của anh ta đã đánh giá tôi từ trên xuống dưới như đang xem hàng hóa, sau đó mới nở nụ cười hài lòng: "Là tôi, mời cô Thẩm ngồi."
Tôi cố chịu đựng sự khó chịu do ánh mắt vô lễ của anh ta mang lại, lịch sự ngồi xuống.
Tôi vốn không có ý định đi xem mắt, hy vọng có thể nói rõ với anh ta ngay.
Nhưng chưa kịp mở lời, đối phương đã lên tiếng trước: "Bà mối chắc đã nói với cô về gia đình tôi, bố mẹ tôi đã già rồi nên sau khi kết hôn, tôi hy vọng cô có thể sống chung với bố mẹ tôi!
"Vừa chăm sóc tôi vừa phục vụ sinh hoạt của họ!
"À đúng rồi, lương tháng của tôi là hai vạn, nuôi cô thừa sức nên cô không cần vất vả đi làm, ở nhà chăm sóc người già là được, tôi sẽ đưa cô một nghìn tiền sinh hoạt mỗi tháng.
"Còn nữa, gia đình tôi mong muốn cô phải sinh được con trai thì mới có thể đăng ký kết hôn với tôi... "
Anh ta nói xong, lại nhìn tôi một lần nữa, cười nói: "Tất nhiên, nếu cô không may mắn sinh con gái thì cũng không sao. Dù sao thì sau này có thể sinh một đứa con trai là được, tôi cũng có thể đăng ký kết hôn với cô trước, dù sao thì tôi nghe nói cô khá sốt ruột muốn lấy chồng."
Người đàn ông đi xem mắt nói một tràng dài, tôi thậm chí không có cơ hội chen vào một câu, cứ như thể nhà anh ta có ngai vàng cần thừa kế, phải nói rõ ràng với "tú nữ" là tôi.
Cho đến khi anh ta thao thao bất tuyệt gần hai mươi phút, mới nhớ ra hỏi ý kiến của tôi: "Được rồi, tôi cũng đã nói hết những gì cần nói. Tóm lại, tôi có ấn tượng tốt với cô, không biết cô Thẩm nghĩ sao về tôi?"
Tôi vẫn giữ nụ cười lịch sự, lên tiếng: "Tôi thấy anh... khá hài hước, giống Shakespeare tận một nửa."
Người đàn ông đi xem mắt lập tức hứng thú, vẻ mặt như thể “em có mắt nhìn thật đấy”: "Giống ở điểm nào?"
Tôi mở miệng: "Đồ ngốc."
(*) Shakespeare tiếng trung là: 莎士比亚; đồ ngốc tiếng trung là 莎比
Không gian trở nên câm nín.
Người đàn ông đi xem mắt kia còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.