Cúi đầu lên tiếng: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhiều."
Giọng điệu vô cùng xa lạ.
Bước chân của người đàn ông cũng khựng lại.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy có luồng khí lạnh bao trùm lấy tôi.
"Không có gì, thưa cô."
Anh lạnh lùng đáp lại tôi một câu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi hơi không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, cười gượng một cái, rồi cầm túi định nhanh chóng rời đi.
Nhưng khi lướt qua Kiều Dịch Thần, anh đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay tôi.
Hành động bất ngờ khiến tôi giật mình.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, như thể có thể xuyên qua lớp vải, thiêu đốt làn da tôi, rồi lại theo kinh mạch, trực tiếp thiêu đốt cả trái tim.
Toàn bộ dây thần kinh của tôi bất giác căng lên.
"Anh..."
8
Mười phút sau, tôi đã ở trong phòng giám đốc của Kiều Dịch Thần.
Anh ấn tôi ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng khom lưng, cúi xuống xem vết thương trên chân tôi.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, hóa ra lúc nãy khi Kiều Dịch Thần kéo tôi, tôi đã vô tình bị trẹo chân.
"Chân sưng thế này mà không thấy đau à?"
Kiều Dịch Thần nhíu mày, không biết có phải tôi nhìn nhầm không mà tôi lại thấy trong mắt anh ánh lên vẻ thương xót.
Tôi cười gượng gạo: "Không sao, da dày thịt chắc, một lát nữa là tự hết sưng thôi."
Kiều Dịch Thần nhìn tôi: "Không được, vết thương này là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm."
Không đợi tôi từ chối, anh đã lấy dầu xoa bóp ra.
Tôi lúng túng không biết làm sao, đành coi cái chân đang được anh nắm lấy là chân giả, không dám nhúc nhích.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại xoa bóp mắt cá chân sưng đỏ của tôi.
Tôi có chút khó xử, ngồi không yên.
"Kiều Dịch Thần."
Đột nhiên, anh nhẹ giọng mở lời, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, tự giới thiệu: "Tôi tên là Kiều Dịch Thần."
Tôi nhìn đôi mắt đẹp của anh, ngẩn người vài giây.
Hốc mắt tôi càng lúc càng cay xè, khó chịu vô cùng.
Đây chính là người đàn ông đã chiếm trọn một nửa thời thanh xuân của tôi. Lúc này, anh đang ở ngay trước mắt tôi nhưng tôi lại không dám chào hỏi một tiếng.
Cũng không dám nhắc anh, chúng ta từng là bạn học cũ.
Tôi sợ anh không nhớ ra tôi.
Lại sợ anh còn nhớ tôi, rồi chất vấn tôi về lời thất hứa sáu năm trước.
Tôi giống như một con rùa, chọn cách trốn vào trong lớp vỏ của mình, nở một nụ cười đáp lại: "Xin chào... Tôi là Thẩm Tri Ý."
Không biết có phải tôi cười quá khó coi hay không mà Kiều Dịch Thần liếc tôi một cái, sắc mặt trầm xuống.
Tôi nghĩ, anh hẳn là rất ghét tôi.
Dù sao thì tôi cũng đến quán của anh để xem mắt, còn vì tôi mà anh phải mời cảnh sát đến, không biết có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh hay không.
Sau khi xoa dầu xoa bóp xong, tôi một lần nữa cảm ơn, đứng dậy định rời đi.
"Thẩm Tri Ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên, Kiều Dịch Thần gọi tên tôi.
Giống như hồi còn niên thiếu, anh gọi tên tôi, giọng hay đến mức không thể tả.
Trong vài giây, tôi đã ngỡ như anh đã nhớ ra tôi.
Bước chân dừng lại, cả người lập tức trở nên cứng đờ nhưng tôi không dám quay lại.
"Em vội kết hôn lắm sao?"
9
"Em vội kết hôn lắm sao?"
Khi người đàn ông phía sau hỏi câu này, tôi đã ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới khó hiểu quay lại nhìn anh.
Kiều Dịch Thần đặt dầu xoa bóp về chỗ cũ, giọng điệu hờ hững: "Vừa nãy nghe người đàn ông kia nói, em vội kết hôn lắm?"
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, dù sao thì người vội kết hôn là mẹ tôi, không phải tôi.
Nhưng dường như Kiều Dịch Thần không cần tôi trả lời, câu tiếp theo nhanh chóng vang lên, gần như dọa tôi ngây người.
"Vừa khéo, tôi thiếu một người vợ, nếu em vội, hay là chúng ta thử xem?"
Khi anh nói thử xem, đôi mắt nhẹ nhàng ngước lên nhìn tôi, vẫn là vẻ thản nhiên như mây trôi gió thoảng.
Giống như đang nói, chúng ta thử một món ăn, chứ không phải một cuộc hôn nhân!
Tôi kinh ngạc đến độ thốt ra thành lời: "Anh điên rồi sao?!"
Kiều Dịch Thần hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi ngỡ ngàng, cảm thấy vô cùng hoang đường: "Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, anh đã muốn kết hôn với tôi?"
Kiều Dịch Thần nhếch môi, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Mới gặp nhau? Thì sao? Nếu tôi không nhầm thì cô cũng mới gặp người đàn ông vừa nãy lần đầu đúng không?
"Cùng là xem mắt, sao người đàn ông khác thì được, đến tôi thì cô lại kích động phản kháng như vậy, thế nào, chê tôi?"
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không mà tôi lại thấy trong giọng của anh còn mang theo chút ấm ức khó nhận ra.
Tôi ngây người: "Anh..."
Anh không giống vậy.
Anh là trăng trên trời, trong sáng không tì vết, sao có thể so sánh với loại người đó.
Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc: "Kiều... anh Kiều, thật ra, tôi không định tùy tiện kết hôn với ai, là mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mắt, tôi chỉ đến để cho bà ấy thỏa mãn thôi."
Tôi nghĩ, lời giải thích của tôi như vậy đã rất rõ ràng rồi.
Nhưng ai ngờ, Kiều Dịch Thần lại một lần nữa nói ra lời kinh người: "Bị gia đình thúc ép kết hôn sao? Vậy thì tốt quá, tôi cũng vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác với nhau để đỡ bị gia đình giục kết hôn.”
Hóa ra đây là lý do của anh.
10
Tôi thích Kiều Dịch Thần, thích đến phát điên.
Có trời mới biết, lúc anh nhắc đến chuyện kết hôn với tôi, ngoài kinh ngạc không thể tin nổi, còn có cả niềm vui sướng khó nói thành lời.
Được gả cho anh, thật là một giấc mơ đẹp, dù chỉ là một bản hợp đồng.
Nhưng tôi vẫn từ chối.
Tôi sợ ở bên anh thêm một giây, tình yêu trong lòng sẽ không kìm được mà tràn ra, sau này tôi sẽ phải chịu đựng thế nào khi hợp đồng với anh kết thúc chứ?
Kiều Dịch Thần cũng không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn tôi khập khiễng rời đi.
Anh là người kiêu ngạo, có những lời, đã nói hai lần thì sẽ không nói lần thứ ba.
Ánh mắt lạnh lùng như d.a.o đ.â.m sau lưng khiến tôi bước đi hơi loạng choạng.
Vừa định rời khỏi phòng nghỉ của anh thì mẹ tôi điên cuồng gọi đến.
Tôi giật mình, vội vàng muốn bấm từ chối nhưng trong lúc hoảng loạn, tôi lại vô tình bấm nút trả lời.