"Nãy mẹ em có nhắc đến hồi em học cấp ba, có chuyện gì à?"
Anh đột nhiên lên tiếng, có vẻ chỉ tò mò lý do tôi đột nhiên ngắt lời mẹ trên bàn ăn.
Tôi sửng sốt, rồi cười nhạt: "À, không có gì, chỉ là mẹ tôi thích nói với mọi người rằng tôi không thi đại học, tôi thấy xấu hổ nên không muốn bà ấy nói lung tung.”
"Nhưng đây cũng là sự thật, không cần phải giấu giếm, anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết."
Tôi cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh khi nói chuyện.
"Tại sao không thi, điều đó không quan trọng với em à?"
Dưới ánh trăng lành lạnh, giọng của anh ta ẩn chứa vẻ căng thẳng.
Tôi quay người, nhìn chằm chằm xuống đất: "À, chỉ là, không muốn học nữa thôi, không có gì quan trọng hay không quan trọng."
Năm 16 tuổi, tôi không biết xấu hổ bám theo anh, thề thốt sẽ thi đỗ Đại học Thanh Hoa vì anh.
6 năm sau, tôi hờ hững vô vị nói với anh, tôi không muốn học nữa.
Đôi khi, sự xoay vần của số phận khiến tôi không biết nên khóc hay cười.
Gặp lại lần nữa, so với niềm vui, dường như đau đớn còn nhiều hơn gấp bội phần.
14
Những ngày tiếp theo, Kiều Dịch Thần không liên lạc với tôi nữa.
Anh cũng không nhắc lại chuyện nhờ tôi ra mặt cản bố mẹ anh thúc giục kết hôn.
Tôi chuyển khoản cho anh, anh cũng không nhận, để mặc nó tự động hoàn trả.
Tôi nghĩ, có lẽ vì tối hôm đó tôi nói không muốn học nữa, anh có thể cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không thể cứu nên không muốn liên lạc nữa.
Ra ngoài xã hội bươn chải nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thể phân biệt được thái độ trên mặt mọi người, vì vậy tôi cũng rất an phận thủ thường, không làm phiền anh nữa.
Mặc dù sau đó mẹ tôi liên tục thúc giục tôi đưa Kiều Dịch Thần về nhà chơi, tôi cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối.
Sau đó, thực sự bị thúc giục đến phát phiền, tôi nói với mẹ tôi: "Con và Kiều Dịch Thần chia tay rồi, sau này mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa."
Mẹ tôi không thể tin được rằng chàng rể tương lai sắp đến tay lại bay mất: "Chia tay? Tại sao lại chia tay khi mọi thứ vẫn tốt đẹp?!"
Tôi cúi mắt: "Không có gì, có thể là thế giới quan không hợp nhau nên chia tay trong hòa bình."
Dù sao thì, tôi và anh thực sự là hai người thuộc hai thế giới.
"Thẩm Tri Ý, điều kiện của Kiều Dịch Thần tốt như vậy, con không nắm chặt lấy sao? Cần gì thế giới quan, mẹ không tin, với khuôn mặt này của con gái mẹ, nó có thể nói bỏ là bỏ được?!"
Mẹ tôi gõ vào đầu tôi, lớn tiếng mắng tôi vô dụng, sau đó không nói một lời, kéo tay tôi ra khỏi cửa.
Chân bà ấy đã gần khỏi, bước đi nhanh nhẹn, còn nhanh hơn cả tôi, một người trẻ tuổi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Khi thấy mẹ kéo tôi đến công ty của Kiều Dịch Thần, tôi lập tức cảm thấy không ổn, thậm chí không nghĩ đến việc mẹ tôi làm sao biết Kiều Dịch Thần làm việc ở đây.
Lúc này, các nhân viên trong công ty dường như vừa đi ăn trưa bên ngoài về, có không ít người ra vào, tò mò nhìn chúng tôi, những người không hợp với nơi này.
Tôi muốn kéo mẹ tôi đi nhưng bà lại mạnh mẽ kéo tôi thẳng đến quầy lễ tân.
Bà to giọng nói: "Này, ở đây có ai tên Kiều Dịch Thần không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lễ tân bị giọng điệu cay nghiệt của mẹ tôi làm cho giật mình, vội hỏi: "Xin hỏi dì có chuyện gì không ạ?"
Mẹ tôi hét lớn: "Tôi tìm Kiều Dịch Thần, cậu ta không thể phụ lòng con gái tôi!"
Hai từ phụ lòng lập tức thu hút thêm nhiều người vây xem, chỉ trỏ vào chúng tôi, bàn tán không ngớt.
Tôi đỏ bừng mặt, dùng sức kéo mẹ tôi.
Giọng cũng trở nên gấp gáp: "Mẹ, chúng ta về nhà nói chuyện, mẹ đừng làm loạn nữa!"
Tôi cố hết sức kéo bà nhưng mẹ tôi không kiên nhẫn, giơ tay lên tát tôi một cái.
"Chát" một tiếng, trong sảnh sáng choang, trước sự chứng kiến của mọi người, má tôi lập tức sưng đỏ.
"Làm loạn cái gì, mẹ đến đây để nói lý, lần trước không phải nó nói là muốn kết hôn sao? Sao có thể trở mặt không nhận người, chia tay với con?"
Mẹ tôi nói một tràng dài, lúc này, trong miệng bà, tôi giống như một món hàng.
Cuối cùng cũng có người lấy, bà không cho phép người ta trả hàng, vừa mạnh mẽ vừa cay nghiệt.
Tôi xấu hổ vô cùng, che mặt, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe.
"Kiều tổng, anh đến rồi!"
Lúc này, không biết ai kêu lên một tiếng, mọi người đều nhìn về phía sau tôi, cơ thể tôi cũng lập tức căng cứng lại...
15
Sau sáu năm, dường như mỗi lần gặp lại Kiều Dịch Thần, tôi đều rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử.
Lần đầu tiên, đẩy xe hàng đi bán khoai lang.
Lần thứ hai, đi xem mắt một gã đàn ông kỳ quái, bị chế giễu.
Lần này, còn quá đáng hơn, mẹ tôi lôi tôi đến thẳng nơi anh làm việc để gây chuyện.
Cả người tôi cứng đờ, xấu hổ và bất lực gần như nhấn chìm tôi, khiến tôi không thở nổi.
Tôi thậm chí còn hối hận, ngày hôm đó, tại sao tôi lại tham lam điều hòa bên ngoài công ty của anh, mặt dày ngồi đó bán khoai lang?
Biết trước rằng gặp lại sẽ trở nên khó xử đến mức này, thà rằng hôm đó tôi không gặp được Kiều Dịch Thần!
Có người tiến lại gần bên tôi, mùi cỏ cây thoang thoảng, giọng nói của người đàn ông trong trẻo dễ nghe: "Sao vậy?"
Là Kiều Dịch Thần.
Anh cau mày, nhìn vết thương trên mặt tôi, rồi lại nhìn mẹ tôi.
"Kiều tổng, anh đến rồi, người phụ nữ này nói là muốn tìm anh, còn nói... anh phụ lòng con gái dì ấy."
Giọng điệu của cô gái lễ tân rõ ràng có chút khó chịu: "Có thể là đến gây chuyện, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi họ ra ngoài ngay."
"Cô gái này nói năng kiểu gì vậy? Đây là con rể tôi, đuổi đuổi cái gì, nói năng cho cẩn thận!"
Mẹ tôi lập tức lớn tiếng, vừa nói vừa nịnh nọt nhìn Kiều Dịch Thần: "Đúng không, con rể!"
Cái vẻ mặt xấu xí đó khiến những người xung quanh vô cùng khinh thường.
Có người thậm chí còn hét lớn: "Mấy người nhố nhăng này ở đâu ra thế? Còn muốn bám lấy Kiều tổng chúng tôi? Bác gái, có phải vẫn chưa tỉnh mộng không?"