Thời gian thực sự có chút gấp gáp.
Nhưng đây là công việc đầu tiên sau khi tôi vào công ty, tôi đương nhiên sẽ dốc toàn lực, nghiêm túc gật đầu: "Chị yên tâm, chị Lệ Lệ, em chắc chắn sẽ cố gắng!"
Dương Lệ rất hài lòng nhưng vẫn nói: "Cũng không cần quá áp lực, hãy thoải mái, chị tin vào phong cách thiết kế của em."
Để thiết kế, trước tiên phải trao đổi với khách hàng, hiểu được sở thích và mong muốn của họ thì mới có thể thiết kế ra được sản phẩm mà họ hài lòng.
Vì vậy, sau khi thống nhất xong chuyện này, tôi còn cần tìm hiểu thêm về sở thích của Dương Lệ thì mới bắt tay vào thiết kế được.
Nhưng Dương Lệ đột nhiên giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: "Thế này nhé Tri Ý, lát nữa hôn phu của chị sẽ đến đón chị đi ăn tối, em cũng đi cùng nhé, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Hôn phu của cô ấy đón cô ấy đi ăn tối dưới ánh nến, tôi đi theo thì sẽ ra sao chứ?
Nhưng Dương Lệ nhiệt tình mời, cũng không cho phép tôi từ chối.
Sau đó, cô ấy tự mình đến phòng nghỉ thay một bộ đồ thường ngày.
Cởi bỏ phong cách công sở, lúc này cô ấy mặc một chiếc váy liền thân theo phong cách tiểu thư, mới có vẻ kiêu kỳ của một cô gái ở độ tuổi này, khí chất trước đó quá mức cứng nhắc.
Tôi nghĩ Dương Lệ hẳn rất yêu vị hôn phu của mình, trước khi hẹn hò, cô ấy còn cố tình giấu đi khí chất mạnh mẽ của mình.
Tôi chân thành chúc phúc cho cô gái này, cũng hạ quyết tâm chắc chắn phải thiết kế cho cô ấy một chiếc váy cưới ưng ý!
Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng, vị hôn phu mà cô ấy nhắc đến lại là Kiều Dịch Thần.
21
Thế giới này nhỏ bé đến mức nào?
Nhỏ đến mức, thật tình cờ, tôi lại vào làm ở công ty của hôn thê của Kiều Dịch Thần.
Họ Dương, tháng sau đính hôn...
Hai điểm mấu chốt này, tôi lại không hề ngờ rằng sẽ tạo nên cục diện ngượng ngùng trước mắt.
Lúc người đàn ông cao lớn tuấn tú xuất hiện trong văn phòng giám đốc, tôi cảm thấy không khí xung quanh bỗng loãng đi.
Anh cũng phát hiện ra tôi ngay, anh hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn tôi, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Còn tôi thì tái mặt cúi đầu, chua xót và bất lực, chỉ muốn lập tức chui xuống đất trốn đi.
"Dịch Thần, sao anh lại lên đây, không phải đã nói là em xuống ngay sao?"
Có lẽ chỉ có Dương Lệ là người duy nhất bình tĩnh trong tình cảnh này.
Cô ấy không hề nhận ra sự căng thẳng ngầm giữa tôi và Kiều Dịch Thần, chỉ vui vẻ chạy đến, thân mật khoác tay anh.
Thấy ánh mắt Kiều Dịch Thần dừng lại trên người tôi, cô ấy liền cười giới thiệu: "Giới thiệu với anh, đây là nhân viên mới của công ty chúng em, tên là Thẩm Tri Ý, em muốn cô ấy thiết kế váy cưới đính hôn cho em, lát nữa cô ấy sẽ đi ăn cùng chúng ta.
"Tri Ý, đây là vị hôn phu của chị, Kiều Dịch Thần."
Dương Lệ rất tự nhiên giới thiệu chúng tôi với nhau, nhưng tôi lại thấy cảnh tượng này thật ngượng ngùng và kỳ quặc, đến nỗi bỏ lỡ ánh mắt muốn nói lại thôi thoáng qua trong mắt Kiều Dịch Thần.
Tôi lắp bắp nói: "Xin chào... anh Kiều."
Kiều Dịch Thần lạnh lùng nhìn tôi một lúc, khẽ nhếch môi, anh lập tức đưa tay ra, lạnh lùng nhưng xa cách nói: "Xin chào, cô Thẩm."
Tôi do dự một chút, rồi vẫn đưa tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đột nhiên rụt tay lại, mặc cho bàn tay tôi giơ lên, ngượng ngùng cứng đờ trong không trung.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Dương Lệ vẫn rất nhạy bén, liếc nhìn Kiều Dịch Thần: "Sao em thấy hôm nay anh hơi kỳ lạ, có chuyện gì không vui sao?"
Kiều Dịch Vẻ thờ ơ: "Ừ, gặp phải một người rất đáng ghét."
Anh vừa dứt lời, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Dương Lệ rất ngạc nhiên: "Ai vậy?"
Người đàn ông lạnh giọng: "Người không quan trọng."
22
Mười phút sau, tôi ngồi lên xe của Kiều Dịch Thần.
Như một người vô hình, tôi nhìn anh và Dương Lệ trò chuyện vui vẻ ở hàng ghế trước.
Họ dường như có vô số chủ đề để nói, cũng có những người thân thiết xung quanh, thỉnh thoảng lại kể về chuyện chú này sắp sinh nhật, bạn kia sắp kết hôn, đó đều là những chủ đề thuộc về thế giới của họ.
Lúc này, khoang xe trước và sau như bị chia thành hai thế giới, không thể hòa nhập vào nhau.
Lúc này, Dương Lệ ngồi ghế phụ phát hiện ra tôi im lặng, cô ấy quay đầu nhìn tôi với vẻ áy náy: "Xin lỗi nhé Tri Ý, suýt nữa thì quên mất là còn có em ở đây."
Tôi cố gắng nở một nụ cười, cố khiến mình trông bình thường: "Không sao, hai người có chuyện gì thì cứ nói chuyện đi."
Nhưng Dương Lệ lại thở dài: "Thôi bỏ đi, Dịch Thần không thích nói chuyện lắm, em cũng thấy rồi đấy, chị nói mười câu thì anh ấy mới đáp lại một câu, mệt lắm, chị vẫn nói chuyện với em thì hơn."
Tính tình của Kiều Dịch Thần vốn như vậy, ít nói.
Lúc trước nếu không phải tôi mặt dày bám theo anh lâu như vậy, anh cũng chẳng chịu nhượng bộ làm bạn với tôi.
Nhớ lại chuyện cũ, tôi cay đắng chớp mắt nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Kiều Dịch Thần trong gương chiếu hậu.
Tôi giật mình, không dám nhìn lung tung nữa, vội cụp mắt xuống.
23
Có lẽ vì tôi ở đó nên họ không đi ăn bữa tối lãng mạn.
Mà tùy tiện tìm một quán lẩu ven đường.
Dương Lệ gọi một nồi lẩu uyên ương, sau đó bắt đầu nói chuyện với tôi về sở thích và phong cách cá nhân của cô ấy.
Tôi cũng vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại, ghi chép cẩn thận những mong đợi và sở thích của cô ấy về váy cưới.
Làm xong những việc này, tôi cũng rất hiểu chuyện, không tiếp tục ở lại làm phiền thế giới của họ.
Tôi đứng dậy chào tạm biệt: "Vậy em đi trước nhé, chị Lệ Lệ, anh Kiều, hai người cứ từ từ dùng bữa."
Dương Lệ ồ lên: "Em chưa ăn gì mà đã đi rồi sao?"
"Vâng, em không đói, em về trước nha, vừa nãy em vừa nảy ra một chút cảm hứng, muốn về vẽ ngay."
Nghe vậy, Dương Lệ cũng không giữ tôi lại nữa, giục tôi về vẽ nhanh.
Tôi lại cười gật đầu, nhanh chóng rời đi.