Anh Thật Đáng Sợ Mà

Chương 31



Chương 31

 

Bà Bạch Mẫn Hoa lên kéo tay con trai lại, ông Lục Minh Thành cũng ghì tay anh trầm giọng nói. 

 

“Con khoan đã, giờ chưa phải lúc tranh cãi, chúng ta cần cứu tiểu Đình trước”

 

Nghe ba mẹ nói, anh từ từ thả tay ra, buông thõng hai tay xuống, anh vùng ra khỏi phòng, chạy xuống lầu cầm điện thoại lên.

 

Trong phòng Chu Phượng Vũ khóc như mưa, cô ta cứ ôm đầu khóc lớn, nhất quyết không chịu đứng dậy mặc mọi người khuyên can.

 

Lục Tử Sâm trở lại phòng của cô ta, ánh mắt anh sắc lạnh, xung quanh chưa ai hiểu hành động của anh, anh lôi Chu Phượng Vũ đang ở dưới đất đứng dậy, mặc kệ cô khóc lóc xin tha.

 

Cảnh sát vội cản anh lại, anh đẩy tất cả ra lôi cô sang phòng khác, anh chốt cửa lại, bên ngoài mọi người vẫn đập cửa khuyên bảo anh, Chu Phượng Vũ sợ hãi tột độ, đầu tóc rũ rượi mặt toàn nước mắt. 

 

Lục Tử Sâm chỉ tay vào chiếc điện thoại đã chuẩn bị bật sẵn video, anh yêu cầu cô. 

 

“Em đứng trước máy này, kể hết lại sự việc năm đó, xin lỗi đến cô gái bị em hại cho anh”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 

 “Đừng mà anh, anh ơi em sai rồi, anh tha cho em đi mà” 

 

“Đừng cầu xin nữa, anh không thể tin em được, em giờ hãy xin lỗi họ, họ sẽ tha thứ và bỏ qua cho chúng ta”

 

 “Không, nếu em làm vậy, tất cả bọn họ sẽ biết, sau này sao em sống nổi chứ anh”

 

 “Em không cần lo, anh sẽ sắp xếp cho em”

 

Cô ta khóc không thở nổi, cúi lạy xin anh đừng ép nữa, nếu đoạn băng này bị phát tán thì cô ta sẽ không thể nhìn nổi mặt ai.

 

Bên ngoài, cảnh sát đã sử dụng phá cửa thành công, cánh cửa bật mở, ông Lục Minh Thành lao vào trước, giữ lấy con trai đang ép Chu Phượng Vũ nói trước máy quay. 

 

“Con hãy khoan, cảnh sát vừa có tin mới, hay xuống trước đã” 

 

Anh nghe ba nói, bỏ Chu Phượng Vũ vội xuống tầng, mọi người đỡ cô ta lên, bà Bạch Mẫn Hoa bảo người đưa cô ta sang phòng vợ chồng bà, dặn mọi người đảm bảo an toàn cho cô ta.

 

Chu Phượng Vũ thân mình tàn tạ, cô ta được dìu đi, miệng vẫn khóc xin tha cho bản thân, ông bà nhìn cảnh đó mà chỉ biết nhắm chặt mắt lại, để họ đưa đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảnh sát thấy anh xuất hiện, họ thông báo với anh mọi thứ.

 

 “Chúng tôi đã dò tìm được địa điểm, chỉ là có hai tên bị trói ở đó, còn con tin và một kẻ nữa đã rời đi giờ anh hãy đi cùng chúng tôi đến chỗ hai tên đó, biết đâu có thêm thông tin gì” 

 

“Được, chúng ta đi thôi” 

 

Anh theo cảnh sát lên xe, một vài cảnh sát vẫn ở lại biệt thự số còn lại đều rời đi, trời đột nhiên đổ mưa dữ dội, nước từng đợt tát xuống xe, anh lo lắng nhìn ra ngoài, bên cạnh có vị cảnh sát bắt đầu lên tiếng về thông tin đã thu thập được.

 

 “Chúng tôi thu thập được, kẻ đã bắt con tin trong số 3 kẻ, có anh trai của nạn nhân năm đó bị bạo hành tên Tống Từ Sơn, ngoài ra anh ta còn là thực tập sinh của công ty anh, qua lời khai của người đồng bọn Vương Lâm vừa mới tỉnh lại. Mới đầu, Tống Từ Sơn nhắm đến là anh, nhưng khi biết được sự thật thì anh ta đổi ý”

 

“Ngoài ra tên Bùi Vĩ Trí, cho biết muốn nói chuyện trực tiếp với anh, anh ta nói có cách cứu được con tin” 

 

“Vậy tôi sẽ gặp hắn”

 

Đoàn xe lao vào cơn giông tố, lòng Lục Tử Sâm nóng như lửa, anh  lúc này vô cùng hối hận về quyết định năm đó, những người vô tội phải chịu đựng cùng có quá nhiều người.

 

Đã đến nơi tạm giam hai kẻ bắt cóc, bước chân anh dồn dập tới gian phòng của Bùi Vĩ Trí, đẩy cánh cửa ra Bùi Vĩ Trí đang bị còng tay ở trong phòng, tiến đến anh ngồi xuống ghế đối diện hắn. 

 

Bùi Vĩ Trí ngồi thẳng lưng dậy, gương mặt điển trai của hắn ta bị sưng lên, vết thương bên mắt trái do bị Tống Từ Sơn đ.ấ.m trước đó khá nặng, ngoài ra trên người hắn ta còn một vài vết thương nhỏ khác, hắn giơ đôi tay bị còng lên vẫy chào anh.

 

“Xin chào giám đốc Lục, anh cuối cùng cũng đến”

 

 “Đừng dài dòng, anh biết được gì hãy nói đi, tôi sẽ giúp anh thoát tội nếu anh cứu được cô ấy” 

 

“Nói chuyện với anh đúng là thích thật, rất nhanh gọn, tôi cũng không làm mất thời gian của anh Lục nữa” 

 

Hắn rất hài lòng, thoải mái hắn nói tiếp. 

 

“Chuyện bắt cóc này, hẳn anh biết ai là kẻ cầm đầu rồi, em gái anh đã chuyển cho chúng tôi một khoản tiền lớn, cô ta muốn đem Vũ Đình bán cho một bọn buôn người có tiếng. Bọn chúng chuyên bán các cô gái về các nhà thổ, hoặc bán cho các người đàn ông ở vùng quê xa xôi không có vợ, chúng đi bằng đường thủy nên khá kín đáo không dấu tích gì” 

 

Lục Tử Sâm nghe đến đây, tay anh nắm chặt lại, hắn nhìn phản ứng của anh, chậm lại một nhịp hắn cất lời lên kể tiếp. 

 

“Em gái của anh đã tìm được đường dây này và liên hệ bán Vũ Đình đi, tôi có thể cho anh địa chỉ nơi bọn chúng giao dịch” 

 

Lục Tử Sâm thẳng lưng nhìn hắn, anh không đáp lại lời hắn, hắn ngạc nhiên hỏi anh.