Anh Thật Đáng Sợ Mà

Chương 33



Chương 33

 

Lục Tử Sâm nhanh chóng gọi về biệt thự cho ba mình, ông Lục Minh Thành bắt máy, anh lập tức nói.

 

 “Ba, ba đừng để Chu Phượng Vũ cầm vào điện thoại hoặc máy tính gì vào lúc này, trông giữ con bé kỹ càng cho con” 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 

“Sao vậy con, có chuyện gì hả?”

 

 “Con sẽ nói chuyện sau, ba nhớ kỹ lời con dặn” 

 

“Được rồi ba đã rõ, con có thông tin mới hãy báo lại ba mẹ nhé” 

 

“Vâng ba”

 

Anh cúp máy, vừa đặt điện thoại xuống, một cuộc gọi nữa đến, lần này là Tống Từ Sơn, anh hít một hơi ra hiệu cho mọi người hắn gọi, đội cảnh sát nhanh vào nhiệm vụ, thấy họ đã sẵn sàng anh mở máy áp vào tai. 

 

“Alo tôi đây” 

 

“Anh không giữ lời gì cả, tôi đã bảo rồi nếu cô ta lên tiếng công khai xin lỗi tôi sẽ còn suy nghĩ, nhưng chính vì sự bao che của anh mà đã hại cô ta, giờ tất cả thông tin đã được công bố, anh hết cơ hội cứu cả hai rồi” 

 

Lục Tử Sâm hét lên vào máy, điều anh lo sợ nhất bây giờ là an nguy của Vũ Đình. 

 

“KHOAN ĐÃ, tôi sẽ công khai xin lỗi, nhưng hãy cho tôi thời gian” 

 

“Muộn rồi, mọi người trên mạng cũng đã biết hết thông tin rồi, à mấy đoạn clip này là do tên Bùi Vĩ Trí trao đổi với tôi, hắn ta nói nếu hắn ta không được thả, tôi cứ tung thoải mái, tôi đoán anh đã không thương lượng với gã hả? Cũng là một điều vui với tôi, cuối cùng thì cả thiên hạ đã được ngắm nhìn cơ thể của con khốn đó, tôi hả dạ  lắm”

Anh nhắm chặt mắt vào, bên đội cảnh sát đã nhận được tín hiệu nơi Tống Từ Sơn đứng, họ ra hiệu cho anh biết, anh gật đầu nói vào trong điện thoại.

 

 “Cậu nói đi, cậu còn cần điều gì khác không?” 

 

Trầm ngâm một lát, Tống Từ Sơn lên tiếng. 

 

“Thế vẫn trao đổi con tin đi, tôi muốn Chu Phượng Vũ đến đổi với con tin”

 

“Được, hãy cho tôi địa chỉ”

 

Tống Từ Sơn cúp máy, ghi nhớ lại dãy số, cậu ta tháo sim vứt đi, lắp sim mới vào, nhìn Vũ Đình phía sau vẫn đang bất tỉnh, cậu ta nổ máy rời đi tiếp.

 

Vũ Đình chưa ngất hẳn, cô vẫn còn một chút sức lực, cô nhớ cái đồng hồ định vị đã rơi trên xe, lần mò sau xe một hồi, cô sờ được nó dưới góc xe, cẩn thận đẩy lên xem xét.

 

 Chiếc đồng hồ đã bị vỡ nát và tắt hẳn, chắc do va đập lúc cô vùng vẫy, cô nhấn nút khởi động lại cầu nguyện nó hiện lên, may mắn đã mỉm cười với cô, nó sáng trở lại, cô nhanh tay giấu lại trong góc, nằm xuống chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chiếc xe rời đi đến một bến cảng, tiếng xung quanh khá ồn ào, Vũ Đình dần dần thanh tỉnh lại, cô đưa mắt quan sát cảnh vật, mặt đất đang chao đảo, có vẻ là cô đang ở trên một chiếc thuyền. 

 

“Tỉnh rồi sao, cô có khát không?”

 

Là Tống Từ Sơn cậu ta đưa cô đi đâu vậy, cô chớp mắt với cậu ta ra hiệu, một chai nước cắm ống hút đưa tới miệng cô, cậu ta dùng tay kéo chiếc khăn bịt miệng cô xuống.

 

Cơn đau hàm do bị khăn bịt làm cô khó khăn mở miệng, uống xong cậu ta không bịt miệng cô lại nữa, cậu ta ngồi đối diện cô bên cạnh có chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một khẩu s.ú.n.g nhỏ và một chiếc kéo cắt cành cây.

 

Cô lặng yên nhìn cậu ta, mặc dù cô lúc tỉnh lúc mê ,nhưng qua các cuộc nói chuyện trước đó của cậu ta với Bùi Vĩ Trí, cùng với những cuộc gọi đàm phán với các bên, Vũ Đình đã tóm gọn được tình hình hiện tại.

 

Vũ Đình cảm thấy đáng thương cho chàng trai trước mặt, cậu ta mang lòng thù hận với Chu Phượng Vũ, chỉ mau chóng muốn báo thù cho em gái của mình.

 

 “Cô chắc cũng biết rồi nhỉ, xin lỗi vì đã phải lôi cô vào, nhưng mà cô biết đấy tôi từ đầu tới giờ, chỉ muốn đòi công đạo cho em gái tôi thôi”

 

“Tôi biết không thể nào thay đổi suy nghĩ của cậu, vì chính tôi chưa rơi vào trường hợp như cậu, tôi chỉ có một câu hỏi, nếu như em gái cậu còn sống, cô ấy thấy cậu như vậy có đau lòng không?”

 

Tống Từ Sơn rất ngạc nhiên, Vũ Đình không khóc nháo hay cầu xin, cô chỉ bình thản, cậu ta chần chừ một lúc mới cất tiếng. 

 

“Em ấy chắc chắc sẽ đau lòng, cũng sẽ trách mắng tôi ngu ngốc, nhưng tôi vẫn phải làm, tôi đã không thể quay đầu nữa rồi”

 

Vũ Đình vẫn lặng yên lắng nghe, cô không chen vào lời cậu ta nói, Tống Từ Sơn cảm nhận được cô muốn nghe, dù sao việc tiếp theo đây sẽ khiến cô ấy đau đớn, nên cậu ta muốn giãi bày một chút cho cô nghe. 

 

“Tôi từ lúc em gái tử tự, đã xác định mục tiêu là Lục Tử Sâm, vô tình tôi biết được cô có quan hệ tình cảm với anh ta, tôi đã có ý định dùng cô để dụ anh ta”. 

 

“Chắc hẳn cô cũng tự hỏi tại sao, tôi lại không chọn Chu Phượng Vũ mà lại là cô, tính ra cô ta là em gái nuôi của anh ta rõ ràng thân cận hơn cô, mới đầu tôi cũng định bắt cô ta đó, ai ngờ cô ta lại giúp tôi một tay”

 

“Chu Phượng Vũ rất hận cô, cô ta đã tìm tới Bùi Vĩ Trí để hãm hại cô nhưng chỉ là thiếu nhân lực một chút, tôi nghe Vương Lâm rủ đã lập tức tham gia, đúng là cơ hội vàng mà trời cho”. 

 

“Lục Tử Sâm vừa rồi lại chơi không đúng luật tôi đưa lắm, vị trí vừa rồi tôi đã bị lộ, anh ta đã đem cảnh sát tới vây bắt, tôi cần răn đe anh ta một chút, lần này khiến cô phải chịu khổ rồi”

 

Vừa dứt lời, cậu ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, cô ngơ ngác không hiểu cậu ta tính làm gì, cô phát hiện ra chiếc kéo cắt cành trên bàn không còn, cậu ta đang cầm nó trên tay, đồng thời cậu ta che miệng cô lại. 

 

“Cô hãy gắng chịu đau, đừng giãy giụa, tôi sẽ làm nhanh thôi”

 

Vũ Đình lắc đầu điên cuồng, miệng cô chỉ vang lên vài tiếng ú ớ, cậu ta kéo tay cô lên cao, đẩy cả người cô úp mặt trên bàn, cô cảm nhận được chiếc kéo lạnh lẽo đặt ở ngón tay áp út của mình.

 

 “Rắc”

 

Cơn đau đớn thấu tim gan ập đến, m.á.u trên tay Vũ Đình b.ắ.n phụt ra, cô gào lên không âm thanh, nước mắt tuôn trào, một ngón tay của cô bị cậu ta dùng kéo cắt đứt lìa.