Anh ta như bị câu nói này chọc giận, đột ngột quay đầu lại, nắm lấy cổ tay tôi, ấn cả người tôi vào lan can.
Lưng đập vào lan can sắt, tôi đau đến mức không thốt nên lời, chỉ cảm thấy tàn thuốc bên môi anh ta rơi xuống, tàn thuốc nóng rực đốt cháy làn da tôi.
Anh ta bóp cổ tôi, giọng khàn khàn: "Vậy thì sao? Có gì đâu? Những gì họ sắp trải qua hôm nay, tôi đều đã trải qua rồi. Chẳng phải bây giờ tôi vẫn đứng đây, cùng em đứng đây sao?”
“Cô là người bỏ rơi tôi trước, cô bỏ tôi lại một mình. Tôi muốn trèo lên, tôi muốn cô phải hối hận..."
"Muốn tôi hối hận thì có rất nhiều cách, nhất định phải làm thế này sao? Nhất định phải làm tổn thương người khác sao?"
Tôi nói: "Tần Vô Nguyệt, tôi không tin là anh không rõ. Chắc chắn anh biết từ lâu rồi -- lý do thật sự khiến tôi chia tay anh năm đó."
“Chúng ta chia tay, là để cứu anh.Lúc đó, đó là cách duy nhất còn lại. Nhưng sau này, anh không phải là không có cơ hội quay đầu, chỉ là anh không chịu.”
Cảm giác đứng trên cao tốt đẹp đến mức nào, dù dưới chân là vô số xác người.
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi đột nhiên run lên dữ dội, rồi buông lỏng.
Tôi chịu đựng cơn đau đớn kéo dài và dữ dội, từ từ đứng thẳng dậy, nghe thấy tiếng ồn ào mơ hồ vọng đến từ cuối hành lang dài bên trong.
Tần Vô Nguyệt khẽ nhíu mày, tôi giơ tay ngăn anh ta lại, khẽ nói: "Đừng qua đó."
"Dù sao cũng sắp kết thúc rồi, anh cũng không thoát được đâu, cũng như nhau cả thôi."
Tần Vô Nguyệt nhìn tôi, đôi mắt như mặt hồ phản chiếu ánh đèn cảnh sát đỏ xanh nhấp nháy từ xa.
Rồi anh ta đột nhiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn tôi: "Cô bán đứng tôi? -- Triệu Nguyệt, cô phản bội tôi!"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh, em đến để đưa anh quay đầu lại.”
“Anh leo lên chỗ cao, bước đi xa xăm, sau đó phát hiện trời và biển đã đảo lộn từ lâu, nơi anh định đến bây giờ mới là địa ngục thực sự.”
“Có bao nhiêu cô gái bị anh hủy hoại, họ đều vì thích anh, tin tưởng anh, nên không ngần ngại đi theo anh. Rồi anh tự tay đẩy từng người từng người một vào đường cùng."
Mỗi khi tôi nói một chữ, một giọt nước mắt lại lăn dài trên má,
"Anh không nên như vậy, thế giới này vốn dĩ không nên như vậy."
Rất lâu rất lâu về trước, chúng tôi đứng trên mặt đất, ngước nhìn những nơi cao xung quanh, cảm thấy mỗi tấc đều xa xôi đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng lúc đó, người đứng cạnh tôi là Tần Vô Nguyệt đã cứu tôi bên bờ sông Tứ Thập, là Tần Vô Nguyệt đã dùng một tháng để từng chút một đào xác ông lão mù đem chôn, là Tần Vô Nguyệt đã tự tay hủy hoại tiền đồ để cứu cô bé bị cưỡng bức.
Không phải là con quái vật xa lạ, chìm đắm trong danh lợi trước mắt này.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng vang vọng bên tai, anh ta nhìn tôi, đột nhiên lao tới, đẩy tôi vào lan can, bóp chặt cổ tôi.
Tôi thấy khuôn mặt xám xịt của anh ta, hận ý và tình yêu rõ ràng đến mức như muốn phá vỡ làn da nuốt chửng tôi, và những giọt nước mắt gần như mang màu m.á.u rơi xuống từ mắt anh ta.
"Vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, Triệu Nguyệt."
Cảm giác ngạt thở ùa về, trong tầm nhìn toàn là ánh sáng trắng nhấp nháy, mọi âm thanh đều như vọng lại từ dưới nước, trầm đục và xa xăm.
Cả tiếng s.ú.n.g vang lên, cũng vậy.
Máu nóng hổi b.ắ.n tung tóe lên mặt tôi như mực tàu, lực siết chặt cổ tôi đột ngột buông lỏng, tôi ho sặc sụa, từ từ đứng thẳng dậy khỏi lan can.
Trong tầm nhìn dần rõ ràng, tôi thấy cảnh sát chạy tới từ hành lang xa xa, và thân thể Tần Vô Nguyệt đang trượt xuống trước mặt tôi.
Anh ta chưa c.h.ế.t ngay, mắt mất tiêu cự, nhưng tôi biết rõ ánh mắt ấy vẫn đang nhìn vào mặt tôi.
Môi anh ta mấp máy, chỉ có bọt m.á.u trào ra.
Cảnh sát chạy đến trước mặt tôi, hỏi tôi: "Cô Triệu, cô không sao chứ?"
Tôi chậm rãi lắc đầu, nhìn xuống Tần Vô Nguyệt dưới đất, động tác này khiến m.á.u trên mặt tôi chảy xuống, trượt xuống khóe môi.
Tôi vô thức l.i.ế.m đôi môi nứt nẻ, đầu lưỡi nếm được vị tanh nồng của m.á.u lẫn mùi thuốc súng.
Đêm đó, tiếng còi cảnh sát vang vọng suốt đêm trên đỉnh núi.
Chiến dịch truy quét kéo dài trong thời gian dài tiếp theo, bắt đầu từ cái c.h.ế.t tại chỗ của Tần Vô Nguyệt.
Tôi sống trong nhà Tần Vô Nguyệt bảy tháng, trong bảy tháng này, những lúc hiếm hoi được ở nhà một mình, tôi đã lần mò khắp căn nhà lớn đến mức kỳ lạ đó từng tấc một.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một cây đàn guitar cũ trong góc tủ đàn lớn.
Anh ta chưa bao giờ chơi nó, không chỉ vì cây đàn rẻ tiền và cũ kỹ này không còn xứng với thân phận hiện tại của anh ta.
Mà còn vì trong thùng đàn trống rỗng, có một ổ cứng di động nhỏ.
Bên trong chứa tất cả bằng chứng phạm tội của những kẻ đã thông đồng với anh ta trong sáu năm qua.