"...Anh ấy, không nên như vậy."
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn cảnh sát, thậm chí còn vụng về dùng tay ra hiệu,
“Các anh đã điều tra, chắc cũng rõ ràng rồi đúng không? Anh ấy từng vào trại giam, chính là vì bảo vệ một cô bé, đánh người không nên đắc tội..."
Cảnh sát khẽ thở dài: "Cô Triệu, chúng tôi hiểu lo lắng của cô, nhưng con người sẽ thay đổi.”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Giàu sang mê hoặc lòng người, quyền lực lay động lòng người.
Câu nói này hóa thành mũi tên sắc nhọn, gần như ghim chặt cả người tôi xuống đất.
Tôi đau đến mức đầu lưỡi cuộn tròn trong miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng, anh ấy hẳn là rất hận tôi.”
Nếu anh ấy thực sự biến thành như vậy, người anh ấy hận nhất hẳn là tôi đã dùng lý do cực đoan như vậy để vứt bỏ anh ấy. Nhưng tôi vẫn đồng ý với họ.
Vì là tôi đã bỏ rơi Tần Vô Nguyệt, bây giờ tôi phải kéo anh ấy trở lại.
Sau khi gặp lại, tôi phát hiện cảnh sát nói không sai, Tần Vô Nguyệt rất cảnh giác, cũng rất thận trọng, căn nhà lớn như vậy của anh ấy, thậm chí không chịu thuê người giúp việc, ngay cả người đại diện cũng không thể tùy tiện ra vào.
Tất cả sự thận trọng và bình tĩnh của anh ấy, chỉ khi ở trước mặt tôi, mới hóa thành tro bụi.
Vì chúng tôi đã cùng nhau đi qua con đường dài dằng dặc như vậy, anh ấy hận tôi đến tột cùng, nhưng hận này lại được sinh ra từ tình yêu, vì thế đan xen nhau biến thành gai góc méo mó.
Chúng quấn lấy anh ấy như vậy, anh ấy càng trèo lên cao, gai góc càng quấn chặt, gai nhọn đ.â.m vào da thịt, anh ấy vì thế mà muốn trả lại gấp đôi nỗi đau đó cho tôi.
Tôi thay chiếc khăn lạnh đã ấm lên trên trán anh ấy, ngồi bên giường, khẽ nói: "Nhưng em không trách anh, vì tất cả chuyện này đều do em gây ra. Em chỉ là, không muốn anh tiếp tục như vậy nữa."
Đến lúc quay đầu rồi, đến lúc quay đầu rồi.
Tôi đứng dậy, ra khỏi phòng, gửi đi những bằng chứng đã sao chép từ ổ cứng, cùng với tiến độ kế hoạch tối nay diễn ra thuận lợi.
Lúc quay lại, anh ấy vẫn đang ngủ say, chỉ là không ngừng gọi tên tôi.
--------------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nói chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, không phải là lời nói dối.
Thị thực đi New Zealand không lâu sau đã được cấp, tôi lên máy bay đến đó, không mang theo gì cả.
Sau khi hạ cánh, cuối cùng tôi cũng đến siêu thị mua hai quả táo New Zealand đỏ tươi, Tần Vô Nguyệt nói không sai, nó không ngọt, không ngon.
Chỉ là dán nhãn đất nước xa xôi, đối với chúng tôi của nhiều năm trước, dường như có nghĩa là một thế giới lý tưởng mà bất cứ đâu cũng có thể đến được.
Tôi đi trong ánh hoàng hôn nơi xứ người, phát hiện ra hoàng hôn ở đây cũng không có gì khác biệt.
"Anh xem, thật ra ở đây cũng không xa, đi máy bay là tới."
Tôi khẽ nói: "Chỉ là trong quỹ đạo cuộc đời bình thường, mục nát của chúng ta, không có lựa chọn như vậy."
Tôi lấy hết tiền trong người ra, đưa cho một tài xế, nhờ ông ấy chở tôi đến chân núi Cook.
Sau đó tôi đi dọc theo con đường nhỏ, đi mãi đi mãi vào bên trong, ở đó có một hồ nước đóng băng, ánh hoàng hôn đỏ như m.á.u chiếu xuống mặt hồ, giống như dòng sông Tứ Thập hoàng hôn nhiều năm về trước.
Nơi tôi chọn cho mình, chính là ở đây.
Ngay trước khi nước hồ băng nuốt chửng tôi, tôi như lại thấy cảnh đêm đó, trên ban công câu lạc bộ trên đỉnh núi, Tần Vô Nguyệt ra sức bóp cổ tôi, nước mắt m.á.u rơi như mưa.
Đôi mắt anh ấy, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong đó không có hận, cũng không có yêu, chỉ còn lại sự van xin vô tận.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn. Làm ơn, cùng anh xuống địa ngục đi, Triệu Nguyệt. Cùng anh xuống địa ngục đi, Triệu Nguyệt."
Tôi há miệng, nước hồ băng ập đến lấp đầy mũi và miệng.
Tôi nói: “Được!”
(Hết truyện)