Khi đẩy cửa phòng bao ra, tôi tình cờ nghe thấy một nhóm đàn ông đang bàn luận về sức sát thương của mối tình đầu.
“Hành Việt, chúng tôi đều đã nói rồi, giờ đến lượt cậu đấy, đừng hòng trốn.”
Nghe thấy cái tên này, bàn tay tôi chợt khựng lại giữa không trung.
Sau một hồi im lặng, Kỷ Hành Việt nhấp một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp đượm men say vang lên:
“Tôi đã xăm tên cô ta lên vị trí gần tim, đến giờ vẫn chưa xóa.”
“Trên áo khoác mô tô của tôi có một vết máu, đó là dấu vết lần đầu tiên của tôi và cô ta, tôi luôn giữ gìn như báu vật.”
“Bạn gái hiện tại của tôi… Là người thay thế cô ta.”
Mỗi chữ, mỗi câu đều như tiếng sấm nổ vang bên tai.
Tôi chỉ cảm thấy m.á.u trong người đông cứng lại, toàn thân như rơi vào hầm băng.
Tôi… Là người thay thế cho mối tình đầu của anh sao?!
1.
Bên trong phòng bao yên lặng trong giây lát, rồi ngay lập tức vỡ òa trong những tiếng hò reo.
“Chà, đỉnh thật đấy.”
“Vẫn là cậu giỏi nhất, lão Kỷ ạ. Ba câu nói mà đánh bại cả cuộc chơi, đúng là kẻ si tình!”
“Nghe nói Giang Tri Dao sắp về nước rồi, nếu cậu chưa từng quên cô ta, chẳng phải sẽ sớm có thể tái hợp sao? Cũng không uổng công cậu mong nhớ bao năm. Nhưng còn bạn gái hiện tại của cậu thì sao? Cô ấy không phải là bạn thân của em gái cậu à? Nếu không xử lý tốt chuyện này, e rằng họ sẽ chẳng thể làm bạn được nữa đâu.”
Kỷ Hành Việt im lặng một lúc, không đáp lại.
Thấy có người trong phòng bao sắp ra ngoài, tôi giật mình tỉnh lại, lảo đảo đi xuống lầu.
Bên ngoài trời mưa xối xả, nhưng tôi lại không hề có cảm giác gì, cứ thế bước thẳng vào màn mưa.
Những giọt mưa lạnh buốt đập vào mặt, hòa lẫn với nước mắt, cùng nhau rơi xuống.
Trước mắt tôi mờ mịt sương nước, còn những lời nói vừa nghe thấy lại không ngừng vang vọng trong đầu, kéo theo từng mảng ký ức dần trỗi dậy.
Kỷ Hành Việt là anh trai của bạn thân tôi, lớn hơn tôi bốn tuổi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào năm cấp ba, khi tôi và bạn thân bị một đám du côn chặn trong con hẻm nhỏ.
Đúng lúc tuyệt vọng, Kỷ Hành Việt lái mô tô xuất hiện, bàn tay thon dài và sạch sẽ tháo mũ bảo hiểm, giọng nói lạnh lùng cất lên:
“Là mấy người bắt nạt em gái tôi?”
Khoảnh khắc anh gỡ mũ xuống, để lộ gương mặt, tôi nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch.
Dù sớm đã nghe bạn thân nói rằng anh trai cô ấy đẹp trai đến mức rung động lòng người, nhưng khi thực sự đối mặt, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Huống hồ, anh chẳng tốn chút sức lực nào, chỉ với vài cú đá cao đã đánh đám lưu manh kia đến mức tơi bời.
Hồi đó, nữ sinh toàn trường ai cũng có một cậu bạn thầm thương trộm nhớ, chỉ riêng tôi là không có.
Nhưng hôm đó, tôi đã có rồi.
Tôi thầm thích anh trai của bạn thân mình.
Sau khi vào đại học, khuôn mặt và vóc dáng tôi dần dần nở nang. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi lấy hết can đảm theo đuổi Kỷ Hành Việt.
Mỗi ngày tôi đều chuẩn bị bữa sáng đầy yêu thương, liên tục tạo ra những cuộc gặp gỡ “tình cờ”, tìm hiểu sở thích của anh để bắt chuyện…
Tôi đã dùng mọi cách, nhưng Kỷ Hành Việt vẫn luôn coi tôi là một đứa trẻ, thái độ đối với tôi lúc gần lúc xa.
Chỉ có đôi lúc, khi vô tình nhìn thấy gương mặt tôi, ánh mắt anh sẽ thoáng thất thần.
Mãi đến lần đó, khi anh đưa tôi về nhà, tai nạn bất ngờ ập đến, tôi không hề do dự mà lao ra chắn trước mặt anh.
May mắn là xe đã phanh kịp, tôi không bị thương nặng, chỉ có khóe mắt bị va vào yên xe, chảy m.á.u một vết nhỏ cỡ móng tay.
Vết thương không đáng kể, nhưng Kỷ Hành Việt lại căng thẳng một cách khác thường, không chỉ tự mình đưa tôi đến bệnh viện mà còn liên tục hỏi bác sĩ liệu có để lại sẹo không.
Chỉ đến khi nhận được câu trả lời là “không”, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiêm mặt dạy dỗ tôi, hỏi tôi tại sao lại lao ra như thế, có phải không muốn sống nữa không?
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, sự ngưỡng mộ trong đó không hề che giấu.
“Vì em thích anh mà.”
Kỷ Hành Việt đứng sững tại chỗ, sau đó khẽ nhếch môi lạnh lùng.
“Thích? Một con nhóc thì biết gì về thích? Em có thể thích được bao lâu?”
“Một đời!” Tôi không chút do dự, kiên định đáp: “Kỷ Hành Việt, em sẽ thích anh cả đời.”
Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá chắc chắn, quá chân thành, lần đầu tiên Kỷ Hành Việt giơ tay lên, chạm nhẹ vào má tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh thở dài, cuối cùng cũng nói ra câu mà tôi hằng mong ước.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Hứa Thanh Lan, chúng ta thử xem.”
Kể từ ngày đó, chúng tôi chính thức trở thành người yêu.
Ba năm yêu nhau, dù tính cách Kỷ Hành Việt lạnh lùng, nhưng anh vẫn dành cho tôi những gì đáng có, và tôi cũng chưa từng dám đòi hỏi nhiều hơn.
Mãi cho đến đêm nay, khi nghe được cuộc trò chuyện ấy, giấc mơ tôi tự mê luyến hoàn toàn sụp đổ.
Thì ra, ánh mắt thất thần của anh là vì tôi giống người khác.
Thì ra, anh sợ gương mặt tôi bị thương cũng vì tôi giống người khác.
Thì ra, mỗi lần bên nhau, anh đều thích ngắm gương mặt tôi như vậy…
Cũng là bởi vì… Tôi chỉ là kẻ thay thế!
Nước mắt tôi tuôn trào như thác lũ, mãi đến khi toàn thân ướt sũng, lê bước về nhà, mới kiệt sức ngã xuống đất.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới dần tỉnh táo lại.
Những vệt nước mắt trên mặt đã khô, tâm trí tôi cũng rõ ràng hơn.
Tôi lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách.
Đây là thứ mà một người săn tài năng đã đưa cho tôi trong quán bar nửa tháng trước, sau khi tôi ngẫu hứng hát một ca khúc tự sáng tác dành cho Kỷ Hành Việt .
Anh ấy nói giọng hát của tôi rất có tiềm năng, ngoại hình cũng nổi bật, hỏi tôi có muốn trở thành ca sĩ không.
Công ty sẽ đưa tôi ra nước ngoài đào tạo ba năm, rồi xây dựng tôi thành một ngôi sao hàng đầu.
Ca hát là sở thích lớn nhất của tôi, tôi từng mơ ước được làm ca sĩ, nhưng để ở lại bên cạnh Kỷ Hành Việt, tôi đã từ chối.
Người đó vẫn kiên trì để lại số liên lạc.
Giờ đây, khi đã biết được sự thật, tôi cũng không còn lý do nào để ở lại bên anh nữa.
Nhìn dãy số trên danh thiếp, tôi nâng bàn tay lạnh ngắt, ấn gọi.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, tôi khẽ cất giọng khàn khàn đầy mệt mỏi.
“Xin chào, tôi là Hứa Thanh Lan, tôi đồng ý ký hợp đồng.”
2.
“Cô Hứa! Cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi? Vậy chúng ta kết bạn WeChat đi, ngày mai gặp mặt trao đổi nhé.”
Nghe giọng nói vui mừng ở đầu dây bên kia, tôi khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ thêm WeChat.
Sau khi cúp máy không lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Vài giây sau, cửa phòng mở ra, Kỷ Hành Việt cầm theo một chiếc ô bước vào.
Thấy tôi ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ nhếch nhác, anh nhíu mày: “Sao toàn thân ướt sũng thế này?”
“Quên mang ô.”
Mái tóc ướt sũng che khuất khuôn mặt tôi, đèn cảm ứng vụt tắt, khiến Kỷ Hành Việt không nhìn rõ biểu cảm của tôi.
Anh xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu trách móc nhưng dịu dàng: “Sao vẫn giống trẻ con thế, sau này nhớ xem dự báo thời tiết.”
Tôi không đáp.
Nhìn anh xoay người đi vào phòng tắm, tôi mới vịn tường đứng dậy, kéo tấm thân tê dại bước vào phòng tắm khác.
Sau khi tắm rửa xong, tôi lên giường, mắt nhìn trân trân vào bức tường trắng xóa.
Không lâu sau, Kỷ Hành Việt cũng vén chăn, nằm xuống bên cạnh tôi.
Hương tuyết tùng quen thuộc bao quanh khiến tôi không thể khống chế dòng suy nghĩ của mình.
Tôi không kìm được mà ôm lấy anh, rồi chậm rãi, chậm rãi vén áo ngủ của anh lên.
Ngay tại vị trí cách trái tim một tấc, ba chữ cái hiện ra rõ ràng…
JZY!
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình xăm này.
Trước đây, những lúc tình cảm mặn nồng, tôi từng vô tình bắt gặp nhiều lần. Tuy tò mò nhưng tôi chưa bao giờ hỏi.
Nhưng bây giờ, khi nhìn lại nó, hốc mắt tôi bỗng nóng lên, giọng nói khàn đặc xen lẫn nghẹn ngào: “Ba chữ cái này... Có nghĩa là gì?”
Kỷ Hành Việt khựng lại hai giây, ánh mắt cũng hạ xuống theo. Giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng trong đó lại chứa đựng sự dịu dàng sâu sắc mà suốt ba năm qua tôi chưa từng cảm nhận được.