Ánh Trăng Đêm Nay Soi Sáng Nơi Nào

Chương 4



Về đến nhà, tôi ăn qua loa chút gì đó, tắm rửa rồi đi ngủ.

 

Đến rạng sáng ba giờ, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.

 

Kỷ Hành Việt, người đã say mèm, lảo đảo xông vào phòng, ôm chầm lấy tôi, người vừa bị đánh thức vào lòng.

 

“Tại sao em cứ phải hành hạ anh như vậy? Rõ ràng em biết anh không thể buông bỏ em, tại sao không thể cho anh một cơ hội nữa?”

 

“Em biết rõ anh thích em, vậy mà vẫn ngang nhiên tìm bạn trai trước mặt anh! Em thích dày vò anh đến thế sao? Có phải nhìn thấy anh đau đớn khổ sở thì em mới vui lòng?”

 

“Được thôi, anh chấp nhận đau khổ. Em muốn gì anh cũng có thể cho em, chỉ cần em vẫn là của anh.”

 

Nhìn gương mặt đau khổ của anh, tôi khẽ siết chặt tay, rồi dứt khoát đẩy anh ra.

 

Tôi nhìn anh ngã xuống giường, miệng vẫn không ngừng gọi tên Giang Tri Dao, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười chua xót.

 

Thì ra khi yêu một người, anh là như vậy sao?

 

Thì ra ba năm yêu đương của chúng ta, đối với anh, không đáng một đồng bạc lẻ.

 

Mắt tôi đỏ hoe, tôi cầm lấy chiếc gối bên cạnh, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, tiện tay tắt đèn.

 

Phòng tối đen như mực, Kỷ Hành Việt vẫn lẩm bẩm những lời nói trong cơn say.

 

Chỉ là… đã không còn ai lắng nghe nữa.

 

……

 

Hôm sau, Kỷ Hành Việt ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

 

Cơn say khiến đầu anh đau như muốn vỡ tung, anh cố gắng gượng dậy.

 

Tôi đang đứng bên cửa sổ, thu dọn hộp trang sức nhỏ. Nhìn bóng lưng tôi, một số ký ức mơ hồ chợt hiện lên trong đầu anh, khiến anh khựng lại.

 

“Hôm qua anh uống nhiều quá… Có nói linh tinh gì không?”

 

Thấy tôi lắc đầu, anh thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh đưa tay lên định xoa thái dương, nhưng vô tình chạm vào vết thương, đau đến mức khẽ rít lên.

 

Đúng lúc này, tôi quay người lại, nhìn thấy bàn tay chưa được băng bó của anh, vết thương do mảnh kính đ.â.m vào tối qua giờ đã sưng đỏ lên vì viêm nhiễm.

 

Kỷ Hành Việt là cơ trưởng, sau này vẫn còn phải bay, giờ mới nhớ ra mình cần xử lý vết thương.

 

“Hộp thuốc đâu?”

 

Tôi không nói gì, chỉ xoay người bước ra phòng khách, lát sau mang một hộp thuốc đầy đủ trở lại.

 

“Trong này có đủ loại thuốc.”

 

Kỷ Hành Việt không nhịn được bật cười: “Sao có thể đầy đủ được…”

 

Nhưng khi vừa mở nắp hộp ra, nhìn thấy bên trong từ thuốc cảm, thuốc đau dạ dày, cho đến các loại thuốc cấp cứu đều có đủ, anh hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

 

“Tất cả là… Em chuẩn bị sao?”

 

Tôi khẽ gật đầu: “Ừm. Anh là cơ trưởng, không thể để bị thương. Thế nên em chuẩn bị sẵn thuốc đầy đủ, để khi cần có thể dùng ngay.”

 

Nghe vậy, đầu óc Kỷ Hành Việt bỗng chấn động, từng hồi chuông ong ong vang lên trong tâm trí.

 

Anh bỗng nhớ lại những lần bản thân uống say về muộn, luôn có tôi tận tụy nấu nước giải rượu cho anh; những lúc anh tùy tiện buột miệng nói muốn ăn gì, tôi liền lập tức học nấu món đó; những năm qua, dù anh liên tục ốm đau, tôi vẫn luôn chăm sóc anh một cách chu đáo…

 

Anh nhớ lại, khi mới quen nhau, Kỷ Vân Yên từng nói với anh vô số lần rằng, Hứa Thanh Lan vốn là đại tiểu thư quen sống an nhàn, anh phải có trách nhiệm làm một người bạn trai tốt.

 

Anh lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng trong mối quan hệ này, người luôn chăm lo cho đối phương, lại luôn là tôi.

 

Khoảnh khắc này, Kỷ Hành Việt bỗng nghẹn lời.

 

Anh nhìn tôi, trong lòng tràn đầy áy náy, muốn nói gì đó.

 

Nhưng ngay giây sau, anh thấy tôi cầm lấy túi xách, dường như không định giúp anh xử lý vết thương, mà chuẩn bị ra ngoài.

 

Anh ngạc nhiên hỏi: “Em định đi đâu sao?”

 

 

 

6.

 

Tôi khẽ ừ một tiếng rồi chỉnh lại chiếc mũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Em đã hẹn với Vân Yên, bọn em sẽ cùng ăn trưa.”

 

Kỷ Hành Việt lúc này mới nhớ ra là em gái mình vừa kết thúc chuyến du lịch.

 

Anh vội vàng lấy thuốc bôi lên vết thương trên tay rồi đứng dậy đi ra cửa.

 

“Anh đưa em đi.”

 

Tôi đang định từ chối thì anh đã nắm tay tôi, cầm chìa khóa xe rồi kéo tôi ra ngoài.

 

Lên xe, Kỷ Hành Việt vừa chỉnh định vị vừa hỏi về kế hoạch buổi chiều của tôi.

 

Khi nghe nói tôi sẽ đi mua sắm, anh định đi cùng, nhưng đột nhiên điện thoại anh vang lên thông báo có tin nhắn mới.

 

Anh mở ra xem, rồi dừng xe lại bên lề đường, nhìn tôi đầy xin lỗi.

 

“Anh đã định ở lại với em hôm nay, nhưng vừa nhận được thông báo có chuyến bay đột xuất. Thanh Lan, em có thể đi taxi không?”

 

Tôi thấy thông tin về chuyến bay trên điện thoại anh, tôi biết anh không nói dối, gật đầu rồi mở cửa xe bước ra.

 

Sau khi nhìn chiếc xe của anh khuất bóng, tôi gọi một chiếc taxi.

 

Đến nhà hàng đã hẹn, Kỷ Vân Yên đã gọi món xong xuôi. cô ấy hớn hở đưa cho tôi một món quà, giọng đầy vui mừng.

 

“Ta-da! Quà lưu niệm từ chuyến du lịch, mở ra xem có thích không nhé!”

 

Tôi đặt món quà lên đùi, nhưng không mở ngay mà nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Yên Yên, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Tớ… Tớ định chia tay với anh cậu rồi đi du học ở Vienna, có thể sẽ đi khoảng ba năm.”

 

Kỷ Vân Yên trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Gì cơ? Tại sao lại đột ngột như vậy? Hai người vẫn ổn mà, sao lại chia tay?”

 

Tôi cười nhẹ, kể lại sự thật.

 

“Vì anh của cậu không thích tớ. Ngày xưa anh ta quen tớ chỉ vì tớ giống bạn gái cũ của anh, anh ta luôn coi tớ là người thay thế.”

 

Tôi đã bỏ qua chuyện này từ lâu, nên nói ra mà không cảm thấy gì, nhưng Kỷ Vân Yên nghe xong, cơn tức giận trong lòng cô ấy lập tức bùng lên.

 

Cô ấy đập mạnh tay lên bàn, giọng không thể tin nổi.

 

“Bạn gái cũ? Là ai? Là con nhỏ họ Giang đó sao? Khi chia tay, anh của tớ suốt ngày say rượu, sao mấy năm nay vẫn chưa quên được? Giang Tri Dao sao giống cậu được, cậu đẹp hơn cô ta nhiều! Anh tớ có người yêu đẹp mà không chịu nhìn, lại còn nhớ tới cô ta, coi cậu như là người thay thế?”

 

Cô ấy càng nói càng tức, cuối cùng không ăn cơm nữa, chạy đi tìm kiếm thông tin về Kỷ Hành Việt rồi chạy ra ngoài.

 

Tôi biết Kỷ Vân Yên rất sợ anh trai mình, nhưng lần này vì tôi mà nổi giận, khiến tôi vô cùng cảm động. Tuy nhiên, tôi đã quyết định buông tay Kỷ Hành Việt, không muốn gây ra cảnh khó xử, nên vội vàng chạy theo cô ấy.

 

Dù thế nào, Kỷ Vân Yên vẫn chạy đến câu lạc bộ đêm.

 

Đến cửa phòng, cô ấy vừa định đẩy cửa vào thì nhìn thấy Giang Tri Dao đứng giữa đám đông, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía Kỷ Hành Việt.

 

“Nếu anh muốn em tha thứ, cũng được, để em cưỡi lên anh một chút, em sẽ cân nhắc.”

 

Kỷ Hành Việt chưa kịp lên tiếng thì đám bạn xung quanh đã lập tức lao tới ngăn cản.

 

“Giang Tri Dao, cô quá đáng rồi đấy! Lúc trước là cô sai, cô còn muốn lựa chọn bạn trai, khiến anh Việt tức giận đập cửa bỏ đi!”

 

“Giờ cô tùy tiện đòi gặp anh ta, anh Việt vì làm cô vui mà bỏ cả công việc đột xuất, chưa kịp thay đồ đã chạy đến xin lỗi cô, sao cô lại vô lý như thế?”

 

“Đúng đấy, Kỷ Hành Việt là người thế nào, chẳng ai dám lớn tiếng trước mặt anh ta, sao có thể để cô nhục mạ anh ta như vậy!”

 

Đối diện với những lời chỉ trích, Giang Tri Dao chẳng hề quan tâm.

 

“Tôi không quan tâm đâu, hôm đó anh ta hung dữ làm tôi sợ, giờ tôi muốn anh ta xin lỗi như thế này. Hơn nữa, cưỡi ngựa cho người mình thích có gì sai? Anh ta cao quý thế, vậy đến tìm tôi làm gì?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Trong lúc tranh cãi ồn ào, Kỷ Hành Việt mặt lạnh, một lúc sau, anh đối diện với ánh mắt kiêu ngạo của Giang Tri Dao, khẽ nói:

 

“Nếu anh để em cưỡi ngựa, em sẽ không chọn bạn trai nữa chứ?”

 

“Đúng vậy.”

 

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Kỷ Hành Việt mở vài cúc áo trên bộ đồng phục phi công, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: “Lên đi.”

 

Tất cả mọi người xung quanh đều há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

 

Giang Tri Dao ngồi lên người anh, dáng vẻ tự đắc, khiến Kỷ Vân Yên đứng ngoài phòng tức giận đến mức muốn nổ tung. cô ấy nghiến chặt răng định xông vào thì bị tôi kéo vào thang máy.

 

Kỷ Vân Yên vừa quát mắng vừa cố gắng giãy giụa, quay lại định bảo tôi thả tay, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của tôi thì ngây người.

 

Trên mặt tôi không có chút cảm xúc nào, nhưng nước mắt lại rơi như chuỗi hạt đang tuột khỏi dây.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com