Chiếc xe tải va chạm với chúng tôi là một xe bồn chở xăng.
Tôi nghe thấy tiếng chất lỏng rỉ ra, có lẽ nhiên liệu đã tràn khắp mặt đất.
Cuối cùng, ánh sáng chói lòa nuốt chửng tôi và Lục Bạch Nguyệt.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.
22
Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Thế giới dường như tĩnh lặng.
Một cuốn tiểu thuyết ngược luyến truy thê hỏa táng tràng bày ngay đầu giường.
Tôi mở cuốn tiểu thuyết ra.
Nguyên tác không hề bị sửa đổi.
Hóa ra, chỉ là một giấc mơ?
Nữ chính trong truyện ngược làm gì có chuyện đắc ý?
Vẫn là vì tình mà khổ sở, giày vò nửa đời, u uất mà chết.
Hóa ra, đó chỉ là một giấc mơ.
Đúng vậy, nếu đặt vào thực tế, sao kẻ hưởng lợi có thể dễ dàng buông bỏ quyền lực?
Sao đàn ông ở địa vị cao, có danh lợi trong tay có thể chỉ yêu một người?
Càng không thể sau khi mất đi một người phụ nữ lại hối hận khôn nguôi, đau thấu tim gan.
Nếu đàn ông có thể chọn chim trong lồng, sao cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho người phụ nữ, giúp họ lên đỉnh cao?
Dù là nguyên tác hay giấc mộng của tôi, đều đã tô vẽ quá nhiều cho đàn ông.
Cũng đánh giá nữ chính quá thấp.
Tôi bước vào phòng tắm với đôi chân trần, dùng bật lửa đốt cuốn tiểu thuyết này.
Nhìn nó cháy bùng lên, ngọn lửa dữ dội, rồi hóa thành tro bụi.
Thế giới này bị tôi thiêu rụi, tro tàn cuốn trôi xuống cống trong bồn cầu.
Cơn giận trong lồng ngực vẫn chưa nguôi ngoai.
Tôi nghĩ, không nên viết tiểu thuyết như vậy.
Tôi mở máy tính, chậm rãi gõ chữ.
Cũng vì Lê Nhiễm của tôi mà mở ra một chương mới của cuộc đời.
Lê Nhiễm của tôi rất ưu tú, kiên cường và mạnh mẽ.
Cô thu hút những người khác phái ưu tú, trải qua vài mối tình.
Nhưng những thăng trầm trong tình cảm chỉ là chút gia vị cho cuộc đời thú vị của cô.
Trên đời không thiếu những người đàn ông như Cố Hoài hay Hoắc Yến Thâm.
Nhưng sự thật là, những người đàn ông này chỉ có sự tự tin thái quá của Cố Hoài và sự trăng hoa của Hoắc Yến Thâm.
Đàn ông nắm quyền lực sẽ không vì tình cảm mà nhường nhịn dù chỉ một chút quyền lực.
Lê Nhiễm hiểu rõ quy tắc của thế giới này, nên cô sẽ không bao giờ sa vào cạm bẫy ngọt ngào của đàn ông.
Thế gian vạn vật đều do cô sử dụng.
Dù trèo cao rất vất vả, thậm chí còn khó hơn cả tiểu thuyết và giấc mộng của tôi, nhưng cô không bao giờ bỏ cuộc.
Cô yêu bản thân nhất, luôn đặt mình làm trung tâm.
Cô lợi dụng mọi tài nguyên xung quanh để tiến lên, từ chân núi lên đỉnh núi, vượt qua bao chông gai, vết sẹo biến thành áo giáp, là huy chương của sự trưởng thành.
Có kẻ cười nhạo cô là đàn bà thô kệch, nói cô thủ đoạn, bảo cô dã tâm bừng bừng.
Cô xem tất cả những lời đó như một lời khen tặng.
Chim ưng cái sải cánh trên bầu trời cao, nào bận tâm những lời đàm tiếu dưới mặt đất.
Trong tầm mắt cô, chỉ có những vùng đất rộng lớn hơn và những đỉnh núi cao hơn.