Tôi vốn định lặng lẽ rời khỏi, để Cố Hoài và Lục Bạch Nguyệt thành đôi.
Nhưng bây giờ, tại sao Cố Hoài còn nhớ đến người như tôi chứ!
Cố Hoài có nhiều bất động sản như vậy, thật không biết anh ta phát điên gì, lại cứ muốn sắp xếp Lục Bạch Nguyệt đến chỗ tôi ở!
Nhưng rất nhanh, nguyên nhân Cố Hoài phát điên đã được tìm thấy.
Là Lục Bạch Nguyệt!
Khi chuyến bay của tôi hạ cánh, trong lúc chờ đợi nhàm chán lướt Weibo.
Weibo đề xuất cho tôi một dòng trạng thái:
Nguyệt Lạc Hoài An: [Trở về vẫn quen thuộc như vậy, bức tranh tặng anh vẫn còn đây.]
Ảnh được đăng là phòng khách quen thuộc tôi đã ở hơn hai năm.
Tài khoản này theo dõi tôi từ tuần trước, trùng với thời điểm Lục Bạch Nguyệt về nước.
Kể từ đó, mọi chuyện lớn nhỏ về Cố Hoài và Lục Bạch Nguyệt đều được chia sẻ ở đây.
Tôi nhớ lại, sau đợt tôi đến tận nhà thu dọn đồ, phòng khách đã rất sạch sẽ và gọn gàng.
Ngoài sofa và bàn trà, chỉ còn lại bức tranh trên tường.
À, lúc đó tôi còn hỏi cả thợ thu mua.
Thợ bảo bức tranh không đáng tiền nên không lấy.
Hóa ra, bức tranh treo trong phòng khách bao năm lại là đồ mà ánh trăng sáng của Cố Hoài tặng.
Tôi cảm thấy đầu mình mọc sừng rồi.
Tôi không vui.
Muốn uống rượu, muốn gọi trai bao.
Khi tin nhắn của Cố Hoài gửi đến, tôi đã đứng trước cửa ‘Tiêu Hồn”, động bàn tơ của các phú bà nổi tiếng nhất thành phố G.
[Được đấy! Lê Nhiễm, em dám bỏ nhà đi đấy hả?]
[Xem ra hai năm nay tôi quá nuông chiều em rồi.]
Có lẽ Cố Hoài đã phát hiện tôi thu dọn hành lý bỏ trốn.
Dù sau khi thức tỉnh, mỗi món đồ Cố Hoài tặng, tôi đều bắt anh ta nói là tự nguyện cho.
Hơn nữa, mọi việc đều có ghi âm, mọi khoản đều có ghi chú rõ ràng.
Nhưng dù sao sau lưng Cố Hoài có cả một bộ phận pháp vụ của tập đoàn, tôi chỉ sợ anh ta phát hiện tôi ôm tiền bỏ trốn, giở trò xấu truy đòi lại.
Cho nên, tiêu được đồng nào hay đồng ấy.
Huống hồ, trước mặt tôi là một đám em trai vừa trẻ trung đẹp trai, vừa ngây thơ lại gợi cảm, còn biết dỗ dành người ta.
Gã đàn ông già tự cao như Cố Hoài bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo vô vị.
[Được, tôi chỉ lạnh nhạt với em một tuần thôi sao? Vậy mà em đã chơi trò mất tích rồi hả!]
Vân Hiểu đúng chuẩn soái ca phong độ, vừa đẹp trai vừa lịch lãm, cứ nhất quyết bế bổng tôi lên rồi đặt xuống sofa.
[Ai cho em cái gan dám không trả lời tin nhắn của tôi?]
Thanh Nguyên lại là kiểu lãng tử phóng khoáng, ngoài mặt thì bất cần nhưng bên trong lại cực kỳ nhiệt tình. Cậu ta kéo tôi lại, còn hăng hái trổ tài kẹp hạt óc chó bằng cơ bụng.
[Nếu em nghĩ có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi…]
Bắc Mịch là kiểu em trai phong cách nghệ sĩ, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn. Cậu chơi cho tôi nghe bản “Fantaisie-Impromptu”.
[Lê Nhiễm, được lắm.]
Phiền thật.
Tay trái tôi chặn luôn số của Cố Hoài.
Tay phải cũng chẳng rảnh rỗi.
Thanh Nguyên hiếu thắng, khăng khăng rằng cơ bụng kẹp hạt óc chó trông còn hấp dẫn hơn đàn piano.
Cậu ta bắt tôi thử xem có rắn chắc không.
3
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Tôi mơ màng ấn nút báo thức trên đầu giường, một đám người hầu ùa vào.
Đồ dùng từ rửa mặt đến thay quần áo đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Có cảm giác như xuyên không về nhà một đại gia đình thời cổ đại.
“Chậc, cô bỏ nhà đi chơi trò này, Cố Hoài biết chưa?”
Người đàn ông dựa vào cửa, trêu chọc nói.
Người đàn ông có đôi mắt đào hoa, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng.
Nếu đánh giá người qua tướng mạo, ai cũng bảo đây là tướng đa tình bạc nghĩa.
Nhưng trớ trêu thay, Hoắc Yến Thâm lại là nam phụ si tình của cuốn tiểu thuyết này.
Theo cốt truyện, sau khi Lục Bạch Nguyệt về nước, những hành động mờ ám của cô ta và Cố Hoài khiến tôi đau lòng rời đi.
Sau đó, tôi đến thành phố G.
Tôi tìm nhà, tìm việc làm lại từ đầu. Lục Bạch Nguyệt ngấm ngầm giở trò khiến tôi liên tục vấp ngã.
Tôi gặp nam phụ trong hoàn cảnh chật vật nhất.
Hoắc Yến Thâm, cậu chủ giàu có nhất thành phố G, đồng thời cũng là tay chơi khét tiếng.
Nhưng trớ trêu thay, gã công tử ăn chơi này lại bị vẻ kiên cường bất khuất của tôi hấp dẫn.
Ban đầu, hắn chỉ giúp đỡ, sau dần dần nảy sinh tình cảm. Cuối cùng, dù biết rõ lòng tôi đã có người vẫn chìm đắm trong đó.
Ở những thời điểm quan trọng trong cốt truyện. Thậm chí, hắn còn vì tôi mà từ bỏ một mối làm ăn béo bở của công ty ở thành phố A và tác thành cho tôi và Cố Hoài.
Sau khi thức tỉnh, tôi quyết không để cốt truyện phát triển như vậy.
Từ mấy tháng trước, tôi đã chủ động tìm đến Hoắc Yến Thâm.
Ban đầu, chúng tôi là bạn trên game.
Tôi chiều theo sở thích của hắn, thành công trở thành đồng đội chơi game cố định.
Để tránh làm cho hắn thích tôi theo cốt truyện, ngay từ đầu tôi đã thể hiện một tính cách khác xa so với nguyên tác.
Trong nguyên tác, tôi dịu dàng kín đáo, nói chuyện với người khác giới cũng đỏ mặt.
Bây giờ, tôi bạo dạn phóng khoáng, liên tục buông lời trêu chọc trong game, hễ thấy trai đẹp là đòi cho người ta một mái nhà.
Trong nguyên tác, tôi hiểu chuyện, luôn nói “Tôi không sao”, “Không có gì”, “Xin lỗi”.
Bây giờ tôi sảnh cái là nói “Mắc mớ gì đến tôi”, “Mắc mớ gì đến anh”, “Đừng chọc bà đây”.
Đương nhiên, chỉ dựa vào game để phát triển thành bạn bè ngoài đời với Hoắc Yến Thâm vẫn hơi khó khăn.
Nhưng hắn là cậu ấm nhà giàu mà!
Thậm chí, trên hắn còn có một người anh trai cùng bố khác mẹ giỏi giang hơn.
Cậu ấm nhà giàu sợ gì chứ, cũng sợ so sánh, sợ bố không cho tiền thôi!
Hoắc Yến Thâm chính là như vậy.
Đương nhiên, bây giờ hắn không sợ nữa rồi.
Mấy tháng gần đây, Hoắc thị phát triển vô cùng thuận lợi ở khu vực Tây Nam, đặc biệt là nghiệp vụ tại thành phố A.
Trong đó, không thể thiếu công lao của Hoắc Yến Thâm và cả của tôi nữa.
Bố hắn vui vẻ, vung tay muốn giao mấy công ty cho hắn quản lý.
Hoắc Yến Thâm vội xua tay, nói không cần công ty, chỉ cần tiền là được.
Người hầu đã hầu hạ tôi rửa mặt xong, bày bữa sáng thịnh soạn rồi lui ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Yến Thâm đang ngồi trong phòng khách ăn sáng. Hắn vô cùng hài lòng kể cho tôi nghe về thái độ tốt của bố hắn dạo gần đây.