Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước

Chương 7:



11

 

 

Nếu như trước kia, dư luận còn phân hóa.

 

Thì bây giờ, ý kiến trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về một phía:

 

[Ghen tị cái gì chứ? Mấy người bảo chị này ghen với con Lục trà xanh kia đâu, ra đây ăn đòn này!]

 

[A! Không ai được phép chưa ngắm ảnh visual của chị Lê Nhiễm, vẻ đẹp kiểu trí tuệ! Yêu chết đi được!]

 

[Hoắc thị hồ đồ quá! Bảo bối thế này mà giờ mới khoe! Chị này đích thị là bộ mặt của công ty mấy người đó!]

 

[Khuyên mấy đứa chỉ biết nhìn mặt, ngó lại lý lịch làm việc của Lê Nhiễm đi! Rồi mấy người sẽ còn yêu hơn nữa!]

 

[Ủa khoan, sao chị gái xuất sắc như thế lại thành người yêu cũ? Mà còn bị tiểu tam cướp vị trí nữa chớ?]

 

[Hầy! Bản chất đàn ông là thế, của lạ bao giờ cũng hơn cơm nhà.]

 

[Vương Hữu Mai, bớt gõ mõ khua chiêng ở khu bình luận Hoắc thị đi, lo mà hóng hớt Cố thị kìa!]

 

[Hừ! Cố tra nam! Chị em ơi, sáng mai mở mắt ra phải thấy Cố thị phá sản!]

 

[Không biết so với cô ả họ Lục nào đó thì Cố Hoài đang trốn ở xó nào mà hối hận nhỉ, trong khi có chị Lê Nhiễm xuất sắc thế này.]

 

Tôi không biết Cố Hoài Hậu có hối hận không, nhưng đến giờ tài khoản chính thức của Cố thị vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thấy hơi lạ.

 

Dù sao bên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó với chiến dịch marketing của Cố thị rồi.

 

12

 

Phương án dự phòng không dùng đến.

 

Nhưng ngày hôm sau, tôi và Cố Hoài gặp nhau tại một buổi tiệc tối thương mại.

 

Là tiệc riêng do một đại gia có máu mặt ở thành phố G tổ chức, tôi khá bất ngờ khi Cố Hoài xuất hiện ở đây.

 

Hoắc Yến Thâm đi cùng tôi, hắn thấy Cố Hoài thì nhướng mày trêu chọc:

 

“Hôm nay cổ phiếu Cố thị rớt xanh lè như đồng cỏ, thế mà cậu ta còn có tâm trạng đến tìm cô à?”

 

Tôi nhíu mày: “Tôi cũng không biết nữa!”

 

Nhưng nếu nói anh ta đến chỉ để tham gia tiệc tối thì thành phố A cách thành phố G cả ngàn cây số, hơn nữa tính chất công việc của buổi tiệc này cũng không liên quan nhiều đến Cố thị.

 

Nhưng Cố Hoài cũng không để chúng tôi nghi ngờ lâu.

 

Vì anh ta thực sự đến tìm tôi.

 

Vừa mở miệng đã giải thích với tôi rằng tấm ảnh Lục Bạch Nguyệt đăng là do cô ta chụp lúc anh ta say.

 

Giữa anh ta và Lục Bạch Nguyệt không có gì cả, càng không phải là quan hệ yêu đương như trên mạng đồn.

 

Hả?

 

Anh ta và Lục Bạch Nguyệt có quan hệ thì liên quan gì đến tôi chứ?

 

“Lê Nhiễm, quay lại đi. Anh biết em giận anh và Lục Bạch Nguyệt.”

 

“Anh thừa nhận, trước đây là anh không biết chừng mực.”

 

“Anh còn không biết Lục Bạch Nguyệt đã giở bao nhiêu trò sau lưng để chọc tức em nữa.”

 

“Nhưng anh đã đuổi việc Lục Bạch Nguyệt khỏi Cố thị rồi, em yên tâm.”

 

“Ngoài ra, nếu em vẫn muốn tiếp tục làm việc, thì ở Cố thị cũng vậy thôi, anh có thể cho em vị trí phó tổng giám đốc Cố thị.”

 

“Khụ khụ khụ!”

 

Tôi đang uống nước thì bị sặc.

 

Không phải chứ?

 

Tôi, Lê Nhiễm, là cái trạm thu gom rác rưởi rẻ mạt gì sao?

Huống chi, phó tổng giám đốc Cố thị là thứ gì ghê gớm lắm à?

 

Trong nguyên tác, Cố thị đúng là không tệ.

 

Nhưng đó là dựa vào hào quang nam chính của Cố Hoài và tài nguyên là tôi, nữ chính hồ đồ, hút máu từ nam phụ mà có.

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Việc cổ phiếu Cố thị hôm nay chuyển màu xanh lá cây chỉ mới là khởi đầu thôi.

 

Tôi không cho rằng một ông chủ ngay cả cuộc sống cá nhân cũng không xử lý được, lại còn không biết nhìn người, sẽ dẫn dắt công ty ngày càng đi lên thế nào?

 

13

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, Cố Hoài trong nguyên tác chủ động tìm tôi là sau khi tôi về thành phố A.

 

Sau khi rời khỏi anh ta, tôi đã rất vất vả mới có thể đứng vững ở thành phố G.

 

Một mình tôi ở thành phố G tìm việc, một mình tìm nhà chuyển nhà, một mình ốm đau đi bệnh viện.

 

Lục Bạch Nguyệt ngày qua ngày được Cố Hoài dẫn đi, ra vào những nơi cao cấp khác nhau. Anh ta tặng cô ta những món quà đắt giá, đi du lịch cùng cô ta.

 

Dường như Cố Hoài muốn dồn hết sức lực để bù đắp cho những năm tháng họ xa cách.

 

Cũng như thể muốn thông qua việc đối xử tốt với Lục Bạch Nguyệt gấp bội, để che lấp những dấu vết tôi đã để lại bên cạnh anh ta trong những năm đó.

 

Mà Cố Hoài chủ động tìm tôi, đều là sau khi tôi trở về thành phố A.

 

Lúc đó, tôi đã quen biết Hoắc Yến Thâm và mối quan hệ khá tốt.

 

Nhà họ Hoắc phát triển hoạt động kinh doanh đến thành phố A. Hắn nói không quen thuộc nơi này, mời tôi đi cùng.

 

Tôi gặp lại Cố Hoài, ngay khi đã rũ bỏ hết vẻ lúng túng và chật vật, xoay người trở nên ung dung và khéo léo.

 

Nhưng khi gặp lại, chúng tôi lại vướng vào những rắc rối, Lục Bạch Nguyệt lại giở trò.

 

Dường như anh ta vẫn không nhận ra những hành động trà xanh của Lục Bạch Nguyệt.

 

Mang danh yêu tôi, nhưng hết lần này đến lần khác đứng về phía Lục Bạch Nguyệt.

 

Còn tôi trong nguyên tác giống như bị trúng tà, cứ mãi dây dưa với Cố Hoài, không thể thoát ra khỏi cái lưới này.

 

Thậm chí, tôi còn tranh thủ lợi ích cho Cố Hoài trước mặt Hoắc Yến Thâm.

 



 

Thôi vậy.

 

Đến mức chính mình còn muốn chửi mình.

 

Chỉ có thể giải thích bằng việc tác giả mắc bệnh “não yêu đương” thích ngược đã xâm nhập vào đầu tôi.

 

Nhưng sau khi thức tỉnh, tôi đã thay đổi.

 

Quyền lựa chọn bạn đời của tôi cuối cùng không còn bị trói buộc bởi cốt truyện, tôi cũng không cần phải gượng ép tìm ngược nữa.

 

Tôi lại một lần nữa dứt khoát từ chối Cố Hoài, nhưng lựa lời nói rất dễ nghe.

 

Tôi quen làm việc gì cũng chừa ba phần đường lui.

 

Chừa đường lui không phải để sau này dễ quay đầu, mà là để sau này bản thân làm việc được thuận tiện.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com