Ánh Trăng Sáng Trở Về

Chương 11: Ngoại truyện (Góc nhìn của Từ Thanh Châu)



Trong sáu năm cô ấy rời đi, tôi bề ngoài không quan tâm đến chuyện khác, gánh vác trách nhiệm của gia tộc.

Nhưng lại vô số lần âm thầm tìm kiếm cô ấy. Dù tôi có tìm kiếm bao nhiêu lần vẫn không có tin tức.

Có lúc, trên đường phố ở một đất nước xa lạ, bỗng nhiên vào một khoảnh khắc lướt qua ai đó mà rơi nước mắt.

Rõ ràng là một cảm giác quen thuộc ào đến bất ngờ.

Nhưng xung quanh không ai là cô ấy.

Như thể, chúng tôi bị đặt ở hai thế giới song song.

Và cô ấy chỉ vừa mới đi qua đây.

Rất lâu rất lâu, cô ấy vẫn không hề có một chút tin tức.

Người ta nói, tình cảm của tuổi trẻ sẽ theo năm tháng trôi đi mà phai nhạt dần.

Nhưng không hiểu sao không ảnh hưởng tới tôi.

Mong muốn được gặp cô ấy của tôi càng lúc càng mãnh liệt.

Họ tưởng tôi hận cô ấy, nhưng sao có thể chứ.

Trong đêm đen cô độc của tôi, là cô ấy đã nắm lấy tay tôi, là cô ấy đã đứng bên cạnh tôi khi tôi vô số lần bị bàn tán.

Là cô ấy đã mang đến cho cuộc đời u ám và đè nén của tôi một tia sáng duy nhất.

Dù kết cục không hoàn hảo, nhưng quá trình lại cực kỳ chân thành.

Tôi sao có thể hận cô ấy chứ?

Tôi muốn gặp cô ấy.

Tôi muốn gặp cô ấy.

Tôi muốn gặp cô ấy.

Không biết có phải ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của tôi không mà vào một ngày nọ, tôi đã gặp được cô ấy.

Trong quán bar, cô ấy cứ thế mày mắt đầy ý cười đứng trước mặt tôi.

Đẹp như một giấc mơ.

Nhưng cơn đau ở đầu ngón tay lại nhắc nhở tôi đây không phải là mơ.

Đó là cô ấy.

Là Tri Dữu của tôi.

Vào khoảnh khắc đó tôi không muốn nghĩ gì cả, không muốn nói về cuộc chia ly đó, những lời lừa dối đó, những lời nói như dao cắt đó, cũng không muốn nói về sáu năm tìm kiếm gần như điên cuồng này.

Tôi chỉ muốn ôm cô ấy.

Chỉ muốn cảm nhận mùi hương trên người cô ấy.

Tri Dữu.

Đó là Tri Dữu của tôi.

...

Tri Dữu.

Anh yêu em.

Cho nên khi em nói về vị bác sĩ trong mơ, anh chọn cách tin em.

Anh yêu em.

Cho nên vào đêm say rượu đó, anh chọn cách buông tay.

Anh yêu em.

Dù em trở nên độc ác, cay nghiệt, tham lam, anh cũng sẽ yêu em.

Trong truyện cổ tích quy định tiêu chuẩn của người yêu, và em ở chỗ anh, từ trước đến nay đều không cần tiêu chuẩn.

Chỉ vì em là Tống Tri Dữu.

Thanh xuân dài đằng đẵng và đè nén, là em đã cùng anh đi qua.

Anh lớn lên trong khổ sở và khắt khe. Đối với anh mà nói, những thứ tốt đẹp trên thế giới không nhiều.

Có gió chiều mát mẻ thổi từ bờ sông vào buổi chiều hè.

Có em của tuổi mười tám đầy trong trẻo cười lên làm người ta chìm đắm.

Và, nhiều năm sau, câu nói "Từ Thanh Châu, em sắp về rồi" của em.

Hết.