Ảo Tưởng Sức Mạnh

Chương 10



 

Đúng lúc này, anh trai tôi đột nhiên xông vào đám đông, nắm chặt lấy tay Giang Nhã Nhược:  "Em gái Nhã Nhược!" 

 

Mặc dù bố mẹ tôi không đuổi anh ta ra khỏi nhà, nhưng trông anh ta tiều tụy, râu ria xồm xoàm, người cũng gầy đi rất nhiều. Sự si mê của anh ta dành cho Giang Nhã Nhược vẫn chưa hề nguôi ngoai, vẻ mặt anh ta có phần điên dại: "Nhã Nhược, em vẫn còn yêu anh đúng không? Em chỉ là bị Tiền Văn Hiên ép buộc thôi!"

 

"Buông tay ra!" Giang Nhã Nhược hét lên giận dữ.

 

"Nói cho tôi biết đi! Miệng cô luôn nói yêu tôi, vậy tại sao lại ở bên cạnh người đàn ông khác?"

 

"Khương Thành! Anh đừng có tự mình đa tình nữa! Anh nhìn lại cái bộ dạng thảm hại của anh bây giờ đi, anh có tư cách gì mà mang lại hạnh phúc cho tôi!" 

 

Bàn tay với bộ móng được chăm chút kỹ lưỡng của cô ta chọc mạnh vào vai Khương Thành: "Tôi từ đầu đến cuối, chỉ coi anh là một thằng ngốc để lợi dụng mà thôi! Không có anh, làm sao tôi có thể dễ dàng đánh bại cái tập đoàn Khương thị của các người như vậy!" 

 

Cô ta cười the thé, đầy vẻ đắc thắng và ngạo mạn.

 

Thật là thần kinh. Khiến tôi cũng không thể nhịn được mà bật cười. 

 

"Cô cười cái gì?" Cô ta khó hiểu hỏi. Tôi nhướn mày: "Giang Nhã Nhược, cô thật sự nghĩ rằng mình đã thắng rồi sao?" 

 

"Cô có ý gì?" Cô ta thậm chí còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi. Một nhóm người mặc cảnh phục bất ngờ xông vào hội trường. 

 

Người đi đầu mặc sắc phục cảnh sát giơ thẻ ngành ra: "Cảnh sát đây, cô Giang, cô bị tình nghi liên quan đến một vụ án kinh tế và một vụ án cố ý thuê người gây thương tích, mời cô theo chúng tôi về trụ sở để điều tra." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều sững sờ trước sự việc bất ngờ này. 

 

"Không phải tôi! Tôi không có làm! Dựa vào cái gì mà các người bắt tôi?!" Giang Nhã Nhược ra sức giãy giụa, la hét: "Các người đang vu oan cho người tốt!" 

 

Tôi khoanh tay lại, khinh miệt nhìn cô ta: "Cách đây không lâu, chúng tôi đã đến thăm một nơi..." 

 

Tôi chỉ nói một câu đó. Nhưng Giang Nhã Nhược đã hiểu ra tất cả. Khuôn mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch như tro tàn. Cả người cô ta như một con búp bê vải mất hết sinh khí, bị cảnh sát áp giải đi.

 

Sau khi tôi và mẹ nhận ra thời điểm dì Trương bị tàn tật có điều gì đó bất thường. Liền lập tức đến nhà tù, gặp mặt người gây tai nạn năm đó. Tôi hứa với hắn rằng nếu hắn chịu khai ra toàn bộ sự thật, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp hắn xin giảm án, để hắn có thể sớm ngày được ra ngoài đoàn tụ với gia đình. 

 

Kẻ gây tai nạn đã từng chứng kiến những thủ đoạn của nhà họ Khương, nên hắn lập tức khai báo một cách thành thật. 

 

Năm đó, hắn đã nhận tiền của hai mẹ con nhà họ Giang, mai phục trên con đường duy nhất dẫn đến chợ, chỉ để tạo ra vụ tai nạn xe đó. Nguyên nhân cũng rất đơn giản... Giang Nhã Nhược luôn khao khát một cuộc sống giàu sang phú quý, nên thường xuyên mè nheo, vòi vĩnh mẹ. 

 

Dì Trương thân phận thấp kém, nhưng lại vô cùng thương yêu và chiều chuộng con gái. Vậy nên đã nghĩ ra một màn khổ nhục kế như vậy. Sau khi biết được sự thật, cả tôi và mẹ đều cảm thấy vô cùng chua xót. 

 

Nhưng kẻ đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận. Tôi không phải là một người hiền lành nhẫn nhịn theo kiểu thánh mẫu. Ngay từ cái ngày tôi nhận ra họ đang cố gắng kiểm soát tinh thần người mẹ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã hạ quyết tâm. 

 

Thứ tôi muốn, tuyệt đối không chỉ là làm nhụt ý chí của cô ta. Tôi muốn cô ta phải chịu sự trừng phạt thích đáng, phải ngồi trong tù để sám hối về những việc mình đã gây ra.

 

Người mà Khương thị luôn bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, từ trước đến nay vẫn luôn là tôi. Những năm trước tôi không có ở trong nước, là vì tôi phải ra ngoài làm các dự án để rèn luyện bản thân, chuẩn bị cho việc tiếp quản tập đoàn sau này. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com