Ba Chồng Thích Bạo Hành? Tôi Đánh Hết!

Chương 1



Lần đầu tiên tôi đánh chồng là vào thời điểm dịch bệnh mới bắt đầu.

Khi đó, anh rể của anh ấy xúi giục anh ấy tìm cách mua vải lọc để làm khẩu trang, nói rằng có thể kiếm được một khoản tiền lớn.

Khẩu trang sản xuất ra vốn chỉ có giá vài hào, nhưng có thể bán ra với giá năm, sáu tệ một chiếc.

Biết chuyện, tôi bèn nhốt anh ấy vào phòng rồi đánh cho một trận.

Lần đó tôi còn nương tay, anh ấy chỉ đi cà nhắc rồi giả vờ nói mình bị trật chân để che giấu.

Còn hôm nay bị đánh là vì ba anh ấy xúi anh ấy trộm số thuốc dự phòng của tôi rồi mang đi bán với giá cao.

Bình thường, chồng tôi cũng coi như là người thông minh, nhưng hễ gặp ba mình là ngay lập tức biến thành một thằng ngốc, liên tục làm ra mấy chuyện ngu xuẩn. Vậy nên hôm nay, tôi lại đánh anh ấy.

Ngay trong phòng khách, trước mặt ba anh ấy.

Người khác “giết gà dọa khỉ”, còn tôi thì “đánh chồng để răn đe ba chồng”.

Anh ấy ôm đầu kêu: “Đừng đánh nữa, anh sai rồi! Vợ ơi, anh không dám nữa đâu!”

Tôi vừa đánh vừa mắng: “Anh sai ở đâu? Biết sai mà vẫn làm, trong đầu anh toàn là bã đậu à?”

Mẹ chồng tôi thì sốt ruột ngăn cản: “Con đừng đánh nó nữa, đánh nữa là hỏng người đấy!”

Ba chồng tôi thì tức giận đỏ mặt tía tai, chỉ tay quát lớn:

“Tống Trinh! Mày đánh lại nó cho tao! Nhà này làm gì có chuyện để cho đàn bà tự ý làm càn như vậy! Nó dám đến nhà họ Tống chúng ta xưng vương xưng bá thế kia, đúng là loạn hết rồi!”

Chồng tôi dám đánh lại sao?

Anh ấy không dám.

Vì anh ấy từng tận mắt thấy tôi tay không đánh gục một gã đô con gấp đôi mình, quật xuống đất nằm rên cả buổi không dậy nổi.

Tống Trinh quay đầu gào lên: “Ba! Ba đừng nói nữa, là chúng ta sai trước mà!”

Ba chồng tôi tức đến phát điên, định xắn tay áo lao vào đánh tôi.

Tống Trinh hoảng hồn, vội nhào tới ôm ông ta lại: “Ba! Ba ơi, không được đâu!”

Mẹ chồng tôi cũng chạy tới can ngăn.

Nhưng ba chồng tôi không đánh được tôi thì quay sang trút giận, vung tay tát mạnh vào mặt bà ấy: “Đồ đàn bà vô dụng! Sống làm gì cho chật đất?”

Mẹ chồng tôi ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.

Tôi thấy chồng không dám ra tay với ông ta, thế là liền giáng thêm cho anh ấy mấy cú.

Đánh ba không được thì đánh con, cha nợ thì con trả!

Anh ấy vừa bị đánh, vừa phải ra sức ngăn ba mình lại, sợ tôi thực sự sẽ ra tay đánh ông ta bị thương.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Ba chồng tôi không thể làm gì, cũng không dám động tay với tôi, bèn quay ra đập phá đồ đạc trong nhà để hả giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn tôi? Tôi vẫn cứ đánh con trai ông ta.

Trong phòng vang lên tiếng la hét, tiếng cầu xin, tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

Mấy thứ rác rưởi trong nhà, tôi chẳng thèm quan tâm.

Cuối cùng, ông ta không chịu nổi nữa, gào lên: “Con ranh này, mày cứ chờ đấy!”

Rồi tức tối đi vào phòng gọi điện cho hai cô con gái tới giúp.

Tôi đá chồng mình qua một bên, nhìn mẹ chồng. Khuôn mặt bà ấy đã sưng vù, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Tôi đi lấy túi đá trong tủ lạnh đưa cho bà ấy.

“Minh Minh à, thôi bỏ đi.” Bà ấy khóc, khuyên tôi với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

“Mẹ…”

Những chuyện khác tôi có thể bỏ qua, nhưng kiểu kiếm tiền trên nỗi đau của đất nước thế này thì không thể chấp nhận được.

Tôi chỉ có ý định là mua một ít để dự phòng, chứ tuyệt đối không đem bán để kiếm lời.

Tôi nhìn qua chồng mình: “Anh bị câm rồi à?”

Chồng tôi cúi đầu lí nhí: “Vợ à…”

Tôi biết sắp tới sẽ xảy ra một trận chiến còn ác liệt hơn.

Tôi kéo mẹ chồng vào phòng mình, đóng cửa, dặn bà: “Mẹ ở yên đây nhé ạ, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì mẹ cũng không được ra ngoài. Vả lại, mẹ cũng đừng lo đến chuyện ly hôn ạ. Nếu xảy ra chuyện, con sẽ nuôi mẹ, con có rất nhiều tiền, mẹ cứ tin ở con.”

Sau đó tôi khóa cửa lại, rồi quay ra véo tai chồng:

“Lát nữa hai bà chị của anh đến đây, em sẽ tự giải quyết, đàn ông không được xen vào! Nếu có gã nào dám đánh em, anh phải liều mạng với bọn họ! Nếu anh dám để bọn họ đụng vào em dù chỉ một sợi tóc, em sẽ thiến anh rồi ly hôn ngay lập tức!”

Chồng tôi lập tức đứng nghiêm, đáp: “Tiểu nhân nhất định nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”

“Tốt, đi rót cho em một cốc nước đi!”

“Vâng!”

Tôi uống nước, nạp lại năng lượng, rồi thay đôi giày quân dụng để chuẩn bị chiến đấu với hai bà chị chồng – những người tôi vốn chẳng ưa, và họ cũng chẳng ưa gì tôi.



Tôi với chồng quen nhau qua mai mối.

Tôi từng gặp một gã vừa mở miệng ra đã yêu cầu: “Lương phải nộp hết, lo toàn bộ việc nhà!”

Tôi chửi gã đó đến mức lôi luôn cả tổ tông tám đời nhà người ta ra.

Còn chồng tôi, đi xem mắt toàn bị bắt bẻ, chẳng ai chịu lấy.

Thế là hai kẻ “cùng cảnh ngộ” đã ngồi xuống và trò chuyện với nhau, cuối cùng càng nói càng hợp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com