Ba Chồng Thích Bạo Hành? Tôi Đánh Hết!

Chương 4



Điều khiến tôi bất ngờ là bà Lâm kia thế nhưng lại không biết xấu hổ đến nhà của chúng tôi.

Là hai chị gái của Tống Trinh mời bà ta đến để khuyên giải.

Nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương, nói năng không khác gì ‘trà xanh’ của bà ta, tôi lại thấy ngứa tay.

"Chị à, hai người đã già rồi, ly hôn làm gì, mất mặt lắm."

"Ly hôn thì có sao? Có người có bạn già rồi mà vẫm còn ôm ấp hôn hít bạn già của người khác kia kìa, thế mới gọi là mất mặt!"

Tôi lập tức đáp trả, không chừa cho bà ta một chút thể diện nào.

Nếu bà ta dám cãi lại, hôm nay tôi sẽ vạch trần tất cả.

Mẹ chồng tôi lập tức tái mặt, nhìn chằm chằm bà Lâm.

Họ là chị em chơi với nhau từ nhỏ, nhiều năm qua, bà Lâm sống tốt hơn mẹ chồng tôi nhiều, vì chồng bà ta là một người trung thực.

Nhưng so về mặt vật chất thì kém xa. Cả nhà tám người chen chúc trong một căn nhà nhỏ, chẳng trách bà ta muốn tìm một người đàn ông có tiền lo cho mình.

Ba của Tống Trinh là loại đàn ông cặn bã.

Mẹ chồng tôi thì quá hiền lành, dễ bị bắt nạt.

"Sao mày dám nói chuyện với bậc trưởng bối như thế?!"

Bà Lâm còn chưa kịp lên tiếng, ba của Tống Trinh đã vội vàng nhảy ra bảo vệ bà ta.

"Ông gấp gì chứ? Tôi có nói ông đâu. Ông lại vội vàng nhảy ra thế này, hay là hai người có gì đó mờ ám hả?"

Hai chị gái của Tống Trinh cũng quay sang nhìn ba họ, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ.

Bà Lâm sợ hãi, không chịu nổi nữa: "Chuyện nhà các người, tôi không xen vào nữa, coi như tôi chưa từng đến đây đi!"

Coi như chưa từng đến đây ấy hả? Bà đang nằm mơ sao!

Tôi ghé sát vào tai bà ta, thì thầm: "Hôm sinh nhật mẹ tôi, tôi tận mắt thấy bà ôm ba chồng tôi, hai người còn hôn nhau nữa."

Ba chồng tôi dám ly hôn.

Bà ta dám không?

Tôi rửa mắt mong chờ.

Bà Lâm run rẩy, mặt tái mét: "Cô… cô nói gì?"

Bà ta quay sang ba của Tống Trinh: "Ông Tống, ông không quản à?"

Ba của Tống Trinh giận dữ, giơ tay định tát tôi.

"Minh Minh…"

"Vợ ơi…"

Tống Trinh và mẹ chồng tôi cùng hét lên kinh hãi.

Tôi dễ dàng nắm lấy cổ tay ông ta, dùng sức kéo lại, rồi cầm tay ông ta, vung một cái tát thật mạnh lên mặt bà Lâm.

"Bốp!"

Tiếng tát vang dội khắp phòng.

Nghe thật sảng khoái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Ông đánh tôi? Tống Chí Hằng, ông dám đánh tôi!" Bà Lâm ôm mặt, giọng run rẩy.

Ánh mắt bà ta nhìn ba của Tống Trinh đầy uất ức.

Nhìn là biết hai người có gian tình.

"Tố Trân, tôi không hề cố ý!" Ba của Tống Trinh vội vàng giải thích, sau đó trừng mắt nhìn tôi: "Đều tại con hồ ly tinh này! Tống Trinh, mày ly hôn với nó ngay!"

"Ha! Lão già khốn kiếp! Ông còn là lãnh đạo mà lại không nhớ quy tắc Đảng à?"

Không chỉ ba chồng, ngay cả ba ruột tôi mà vô lý, tôi cũng không nể nang chút nào đâu!

"Đồ hỗn láo!"

"Còn ông là lão già khốn kiếp!"

Ông ta dám mắng tôi, tôi cũng dám cãi lại!

Ba của Tống Trinh lại giơ tay định đánh tôi, tôi liền chộp lấy cổ tay ông ta, vung tay một cái, để ông ta tự tát vào mặt mình.

"Bốp!"

Hai cái tát.

Một cái đánh vào mặt bà Lâm, một cái đánh vào chính mặt ông ta.

Ông ta mất hết mặt mũi, tức đến mức lảo đảo suýt ngã.

Ông ta chỉ vào hai cô con gái: "Chúng mày, đánh c.h.ế.t nó cho tao!"

Hai cô con gái lần trước bị tôi đánh cho bầm dập, đến giờ vẫn chưa lành hẳn.

Lòng họ chứa đầy sự sợ hãi, không dám xông lên.

Ba của Tống Trinh bèn uy hiếp: "Nếu không nghe lời tao, về sau đừng hòng xin một xu một cắc nào!"

Lần này đúng là ép hai cô con gái phải ra trận.

Hai người họ xắn tay áo lên, xông đến chỗ tôi.

Mẹ chồng tôi lập tức đứng chắn trước mặt tôi, muốn bảo vệ tôi.

Tôi kéo bà ấy về phía Tống Trinh: "Anh bảo vệ mẹ cho thật tốt."

Hai con mụ này không đáng để tôi phải bận tâm.

Tống Trinh gật đầu thật mạnh, kéo mẹ mình lùi ra sau, còn cố làm ra vẻ cổ vũ tôi: "Vợ ơi cố lên!"

Mẹ nó chứ!

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, tôi đã vỗ tay khen anh ấy rồi!

Tôi đánh nhau với hai chị gái của anh ấy, nhưng từ đầu tới cuối vẫn là tôi áp đảo bọn họ.

Đánh đến mức bọn họ phải khóc la om sòm.

"Đừng đánh nữa! Chúng tôi thua rồi!"

Thật sự, hai chị em này vừa yếu lại vừa thích gây chuyện, đã vậy còn rất thích nhận thua.

Tôi cũng có đạo đức của một người học võ, họ đã chịu thua, nên tôi sẽ dừng tay.

Đi sang một bên nhổ nước bọt.

Vừa rồi đánh hăng quá, tôi cắn trúng lợi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com