Bà Mẹ Bánh Bao Và Cú Nổi Loạn Đỉnh Cao

Chương 4



Bà mẹ chồng thấy con trai bị vùi dập, liền lau nước mắt, đứng bật dậy. 

 

Nói cũng lạ, bình thường bật tivi cho cháu xem cũng kêu đau lưng, vậy mà giờ tự dưng đứng thẳng tắp chẳng cần ai đỡ. 

 

Tình mẫu tử, đúng là vĩ đại thật đấy! 

 

"Không thể nói vậy được! Con đã gả vào nhà họ Lưu chúng ta, thì tất cả thu nhập của con đương nhiên là của nhà họ Lưu. Dùng tiền cho gia đình mình thì đâu có gọi là 'góp tiền'!" 

 

Nghe xem, cái logic này, đến cả thổ phỉ cũng phải quỳ xuống bái sư! 

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Bà nghe rõ đây! Tôi cưới Lưu Minh Thành, nhưng không phải 'gả' vào nhà họ Lưu! 

 

“Mỗi đồng tiền tôi kiếm được, tôi có thể tiêu cho Viên Viên, có thể chi cho gia đình này, cũng có thể dùng cho chính mình! 

 

“Tôi muốn tiêu ở đâu, là quyền của tôi!" 

 

Nói xong, tôi bước tới, giật mạnh tấm đệm sofa mà bà ta vừa lấy lau nước mắt, rồi ném thẳng vào mặt gã đàn ông đang hoảng sợ ngồi đờ ra kia.

 

"Tôi lấy tiền lương của mình để giúp đỡ nhà anh, đó là tình nghĩa!" 

 

"Nhưng nếu anh được voi đòi tiên, thì để tôi cho anh biết thế nào gọi là bổn phận!" 

 

"Bảy năm hôn nhân, tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh điều gì khác, chỉ hy vọng anh có thể tận dụng lợi thế nghề nghiệp của mình, dạy dỗ Viên Viên thật tốt, giúp con trở thành một đứa trẻ vui vẻ, một đứa trẻ có thể thích nghi với sự cạnh tranh xã hội. 

 

“Nhưng anh đã làm gì? 

 

“Dưới mắt anh, con bé ăn không đủ, chơi không đủ, lại còn bị người ta nhồi nhét tư tưởng hy sinh bản thân để nuôi em trai!" 

 

Từng giọt nước bọt b.ắ.n lên kính của Lưu Minh Thành, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. 

 

"Tôi nói cho anh biết, con tôi nuôi là công chúa, không phải đày tớ!" 

 

"Thu lại cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, hèn mọn bợ đỡ của nhà anh đi, đừng hòng làm hại con gái tôi!" 

 

Nhắc đến con gái yêu, trên mặt Lưu Minh Thành cuối cùng cũng lộ ra chút áy náy. 

 

Anh ta lắp bắp: 

 

"Ngày mai anh sẽ nói với Viên Viên, người bố yêu thương nhất, mãi mãi là con bé." 

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Thế nếu một ngày nào đó mẹ anh tìm được một cô gái trẻ ngoài kia, sinh cho anh người thừa kế hoàng vị, thì sao? 

 

“Mẹ anh đã sớm nói với Viên Viên rồi đấy, rằng nếu tôi không sinh con trai cho anh, thì tôi sẽ bị quét ra khỏi nhà!" 

 

Ánh mắt đầy chột dạ của mẹ chồng lướt qua khiến khí thế của Lưu Minh Thành tụt đi ba phần. 

 

Anh ta ấp úng: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Làm sao mà thế được, hai ta đã bàn bạc từ lâu rồi mà, chỉ sinh một đứa thôi, dồn hết tâm sức để nuôi dạy con bé thật tốt." 

 

Là dân học giỏi nhà quê, đã cày đề suốt mười hai năm trời mới chen chân vào được một trường đại học hạng hai, Lưu Minh Thành tự nhiên hiểu rõ để nuôi dạy một đứa trẻ thành tài khó khăn đến mức nào. 

 

Huống hồ, nghề nghiệp hiện tại của anh ta cũng chính là giáo dục. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chúng tôi từ lâu đã thống nhất chỉ có một đứa con, nhưng trước những chiêu trò ép sinh đủ kiểu của mẹ anh ta, anh ta chưa từng phản ứng. 

 

Không đồng ý, không từ chối, không giải thích. 

 

Đúng chuẩn một gã đàn ông tệ bạc!

 

"Nói suông không có bằng chứng. Anh lập tức viết giấy cam kết đi! Nếu sau này có một ngày anh ép tôi sinh con trai, hoặc ra ngoài tìm người khác để sinh con trai, thì anh phải rời khỏi nhà tay trắng!" 

 

Lần đầu tiên trong bảy năm, tôi quyết chiến đến vậy, chưa thấy m.á.u tuyệt đối không tra vào vỏ. 

 

Bị tôi dồn đến chân tường, Lưu Minh Thành đành phải đứng dậy, chuẩn bị lấy giấy bút. 

 

Đương nhiên, thua người chứ không thể thua khí thế. 

 

Thầy giáo Lưu đẩy gọng kính, hắng giọng nhìn tôi: 

 

"Huệ Quyên, anh hiểu tâm lý bảo vệ con gái của em. Nhưng là một người có trình độ học vấn cao, anh mong em chú ý đến cách cư xử, tôn trọng người lớn, giao tiếp hòa nhã, làm tấm gương tốt cho con cái, để không phụ lòng mẹ em đã dạy dỗ em cẩn thận suốt bao năm qua." 

 

Lời này nói hay thật, chỉ còn thiếu mỗi việc chỉ thẳng vào mặt tôi mắng tôi vô giáo dục. 

 

Tôi nhếch môi cười lạnh, quét mắt nhìn cái bụng bia đầy dầu mỡ mà mẹ anh ta đã tận tình nuôi dưỡng. 

 

"Là một người có trình độ học vấn cao, tôi càng mong anh không bị tư tưởng phong kiến đầu độc, giữ được nhân cách độc lập, đừng có ăn bám vợ!" 

 

Mười hai năm quen biết, hiểu rõ nhau từng góc cạnh, đ.â.m trúng chỗ đau, đương nhiên một đòn là chí mạng. 

 

Mặt Lưu Minh Thành tái mét: 

 

"Được, anh sẽ ký ngay bây giờ! Nếu anh là người có lỗi, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho em và Viên Viên, để em khỏi nói anh là đồ ăn bám!" 

 

Mẹ anh ta hoảng loạn. 

 

Bà ta lao đến ôm cánh tay con trai, khóc lóc: 

 

"Minh Thành à, nếu con không có con trai, sau này c.h.ế.t đi cũng không ai đốt tiền vàng cho con đâu! Con không thể hồ đồ như vậy!" 

 

Tôi cười tủm tỉm, nhìn Lưu Minh Thành, lặng lẽ thưởng thức màn diễn xuất xuất thần của bà mẹ chồng già. 

 

Bị tôi nhìn chằm chằm, Lưu Minh Thành mất mặt, vung tay giằng ra: 

 

"Mẹ, đây là chuyện của bọn con, mẹ đừng xen vào!" 

 

Bà mẹ chồng lập tức nhào xuống chân tôi, khóc lóc cầu xin: 

 

"Quyên à, tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ hứa từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Viên Viên, cầu xin con đừng ép Minh Thành! Nhà họ Lưu chúng ta không thể tuyệt tự được! Mẹ xin con!" 

 

Tôi đờ người! 

 

Bà ta quỳ xuống, rồi còn dập đầu liên tục về phía tôi. 

 

Dập đến mức... mắt trợn trắng. 

 

— Bà ta ngất rồi! 

 

Lưu Minh Thành hốt hoảng lao đến, bế mẹ anh ta lên, rồi gào vào mặt tôi: 

 

"Hà Huệ Quyên! Nếu mẹ anh có mệnh hệ gì, anh không để yên cho em đâu!"