"Lời của bà Phó nói, đương nhiên tớ phải nghe rồi."
**
Xoảng ——
Một chiếc bát khác trên bàn vô tình rơi xuống sàn, thuốc trong đó đổ đầy đất, mùi thuốc cũng lập tức tràn khắp gian bếp.
"Tớ không có cố ý." Lâm Nhiễm lúng túng gãi đầu.
Không ai biết các cô đã hôn nhau trong bao lâu, nhưng khi phản ứng lại thì lưng nàng đã tựa vào bệ bếp, tay trượt khỏi cổ Phó Lâm Lăng, chống lên mặt bàn và trong lúc sơ ý đã đánh rơi một bát thuốc khác.
"Cậu không sao chứ?" Phó Lâm Lăng kéo nàng ra ngoài, "Mảnh thủy tinh có rơi vào người cậu không?"
"Không có." Lâm Nhiễm cúi đầu nhìn rồi nhảy lên lắc người hai cái.
"Cậu đứng đây ngoan nhé." Lúc này Phó Lâm Lăng mới đi vào dọn dẹp đống bừa bộn này.
"Nếu đổ hết rồi thì ngày mai khỏi uống thuốc cậu nhỉ?" Lâm Nhiễm thò đầu vào cửa hỏi.
"Không được, giờ tớ sắc chén khác cho cậu ngay đây."
Lâm Nhiễm làm mặt xấu, sau đó về phòng làm việc.
Phó Lâm Lăng tủm tỉm cười một mình, cúi đầu liếm môi ——
Còn cắn mình nữa chứ, đúng là hư quá mà.
Trước khi đi ngủ, cô xem vết rách trên môi, cảm thấy không có vấn đề gì lớn nên không bôi thuốc gì, tuy nhiên, ngày hôm sau thức dậy cô phát hiện vùng da bị rách đã đóng vảy.
Hay lắm, đóng vảy thế thì càng rõ như ban ngày.
Lúc làm việc thi không có vấn đề gì vì cô luôn đeo khẩu trang.
Nhưng mà khi đang ăn, Tần San San và Vương Khả ngó cô một cái rồi cúi đầu cười khúc khích một hồi, nhưng cũng không ai hỏi gì, tựa hồ đã đoán được nguyên do.
Lâm Nhiễm cũng cúi đầu cười, khi thấy Phó Lâm Lăng đỏ bừng cả tai vì xấu hổ, nàng mới giấu đầu lòi đuôi nói: "Đã nói là để tớ dọn cái chén vỡ ấy cho mà cậu cứ khăng khăng dọn làm gì, giờ cậu thấy chưa, còn bất cẩn để rách môi nữa chứ."
Không nói câu này thì thôi nhưng vừa dứt lời là Tần San San và Vương Khả đều nhịn không được cười phá lên.
"Phốc."
"Ha ha ha."
Cả hai nhanh chóng chụm đầu vào cười trộm.
Lâm Nhiễm mắc cỡ nhìn Phó Lâm Lăng với ánh mắt như đang nói: Tớ cố gắng hết sức rồi ấy.
"Mọi người đang cười gì vậy?" Phùng Minh bị trì hoãn một chút thời gian nên giờ mới bưng khay đồ ăn đến ngồi cùng họ, nhìn thấy hai người này đang cười run cả người thì quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng, tò mò hỏi, "Đàn chị, sao môi chị lại trầy vậy? Bị khô quá hay sao?"
Lâm Nhiễm nói: "Nếu tôi nói với em —— tối hôm qua cậu ấy dọn cái chén vỡ, sơ ý bị trầy môi thì em có tin không?"
Phùng Minh gật đầu: "Đàn chị, sao chị không cẩn thận gì hết vậy."
Phó Lâm Lăng: "......"
"Ha ha ha ha!" Tần San San với Vương Khả lần này thật sự không kìm được, tiếng cười như tiếng vịt kêu vang vọng khắp căng tin.
"Thánh thần thiên địa ơi, không ngờ ở đây cũng có người thật thà nữa nè!" Tần San San cười chảy nước mắt.
Vương Khả thì cười vỗ bàn bộp bộp: "Bác sĩ Phùng, cô độc thân từ trong trứng đúng không?"
Phùng Minh khó hiểu nhìn các cô: "... Rõ lắm sao?"
Mọi người vẫn đang cười.
Phùng Minh càng mờ mịt hơn khi nhìn thấy Lâm Nhiễm giơ tay che mặt, khóe miệng nhếch cao. Lại nhìn Phó Lâm Lăng, đối phương cũng không nói gì mà chỉ vô thức liếm đôi môi đã đóng vảy của mình.
Trong nháy mắt, Phùng Minh dường như đã hiểu ra nguồn gốc vết trầy đó!
Cô ấy chấn động nhìn Phó Lâm Lăng, trong lòng dấy lên một làn sóng nhỏ.
Cô ấy biết đàn chị đã kết hôn, nhưng lúc đầu cô ấy cảm thấy cuộc hôn nhân chớp nhoáng của họ không phải vì tình cảm.
Mặc dù sau đó cô ấy phát hiện đàn chị có vẻ nghiêm túc và biết rằng đàn chị có thể có một số hành vi thân mật với Lâm Nhiễm, nhưng khi thực sự nhìn thấy dấu vết của nó, cô ấy cảm thấy khó tin.
Đàn chị của cô ấy, người luôn u mê học tập và làm việc, hoàn toàn không để bụng tình ý của người khác và không hề quan tâm đến người nào, thế mà lại đắm say hôn môi một ai đó sao?
Phùng Minh dùng bữa với vẻ choáng váng, hồi lâu không thể liên tưởng người trước mặt với đàn chị trong đầu mình.
Thì ra người trên bệ thần cũng sẽ bị kéo vào phàm trần sao...
*
Mấy ngày nay Lâm Nhiễm rất bận, trước đó còn có chút công việc tồn đọng, phải nhanh chóng hoàn thành.
Tiến độ studio của Lương Tình Ba cũng rất nhanh, thỉnh thoảng liên lạc thông báo với nàng, còn kéo nàng đến hiện trường xem vài lần.
"Nếu rảnh thì cậu có thể vẽ tranh tường bên ngoài không?" Lương Tình Ba hỏi.
Con phố này có rất nhiều cửa hàng sáng tạo và đầy phong cách. Lương Tình Ba cũng muốn tạo ra một thứ gì đó độc đáo, cô ấy muốn tạo một bức tranh đỉnh của chóp lên tường, dù không có khách hàng, nhưng vẫn có thể thu hút người qua đường đến chụp ảnh và check in, đó cũng là một loại marketing.
"Vẽ miễn phí sao?" Lâm Nhiễm hỏi một câu rất thực tế.
"Trả tiền trả tiền, lấy giá thị trường, được chưa?" Lương Tình Ba nói.
"Được thôi." Lâm Nhiễm vui vẻ đồng ý.
Vẽ xong bản thảo, nàng liền đến studio vẽ tường, đi sớm về trễ, cơm chiều cũng giải quyết bên ngoài.
Sau khi Phó Lâm Lăng ăn xong, lái xe đến đón nàng. Đến nơi thì thấy nàng đang đứng trên một cái thang cao gần bằng ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu vào người nàng, khiến cho mái tóc nàng như đang phát sáng.
"Tới rồi à." Lâm Nhiễm đang vẽ, gọi với vào trong, "Tình Tử, bác sĩ Phó tới rồi này!"
Tình Tử đeo khẩu trang chạy ra, mỉm cười vẫy tay: "Ấy, sức lao động chủ động tìm tới cửa kìa, qua giúp tôi chút đi."
"Tôi có thể làm gì đây?" Phó Lâm Lăng vào trong cùng cô ấy.
"Cậu cao, cậu giúp tôi sơn phía trên đi." Tình Tử đưa khẩu trang với tạp dề cho cô.
Ba phòng xăm trong studio đã được bố trí, tay Phó Lâm Lăng sơn tường còn tai thì nghe Tình Tử nói về chức năng cụ thể của từng khu, khá là ấn tượng.
Bận bịu đến khoảng 10 giờ, Lâm Nhiễm mới kết thúc công việc, hai người về nhà.
"Bác sĩ Phó, cậu nên bớt đến đây thì hơn." Lâm Nhiễm ngồi trong xe nói.
"Làm sao vậy? Tớ làm sai gì sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Cậu đi làm cả ngày đã đủ mệt rồi, buổi tối còn phải tới đây làm cu li nữa, không tốt đâu." Lâm Nhiễm nói.
"Không sao mà."
"Có sao đấy, tớ làm việc là vì tớ được chia lợi nhuận và cả tiền lương nữa, thế nên tớ mới tình nguyện làm. Mỗi lần cậu đến là phụ một tay, lần một lần hai thì được nhưng tuyệt đối không được làm hoài làm mãi. Studio không thiếu tiền thuê chuyên gia làm mấy việc đó. Cậu nói xem sơn tường hay luận văn quan trọng hơn? Vừa nãy tớ đã nói với Tình Tử rồi, nếu cậu còn cố chấp thì tớ cũng cự cậu luôn đấy." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng nghe lời nói có vẻ quyết liệt nhưng đầy quan tâm của nàng, khóe môi cong cong: "Vâng, lời của bà Phó nói đương nhiên tớ phải nghe rồi."
Lâm Nhiễm liếc cô một cái, cố ý nói: "Bà Phó nói cổ muốn ăn kem."
"Tối rồi, ăn kem không tốt đâu."
"Sao giờ không nghe lời bà Phó nữa? Nghe lời có chọn lọc hả?"
"Đúng vậy." Phó Lâm Lăng mỉm cười đồng ý, Lâm Nhiễm cũng hết cách.
Hơn nửa tháng, Phó Lâm Lăng ngoan ngoãn ở nhà viết luận văn, nhưng Lâm Nhiễm càng ngày càng về trễ. Có khi Phó Lâm Lăng đã đi ngủ mà nàng vẫn chưa về.
Ước chừng ba ngày các cô không gặp nhau rồi.
Thế là cuối tuần, cô lại chạy đến gặp Lâm Nhiễm.
Một số người đứng bên đường, vươn cổ nhìn xem, châu đầu xì xào gì đó.
Phó Lâm Lăng nhìn theo ánh mắt của mọi người và nhìn thấy Lâm Nhiễm đang đứng trên thang, cầm bút vẽ tô màu.
Bức tranh tường đã bước vào công đoạn hoàn thành và trông rất bắt mắt.
Trên tường chỉ có hai gam màu, những đường mực đen dày mỏng hiện lên trên hai hình ảnh, một hiệp khách và một hiệp nữ bị vành nón che đi ngũ quan.
Trên lưng của hiệp khách đan xen các hình xăm hành thư, đầy vẻ hoang dã và mĩ cảm tấn công mọi giác quan.
Hiệp nữ cũng có hình xăm trên cánh tay. Trên mu bàn tay là một cái đầu rắn thè lưỡi, thân rắn quấn quanh cánh tay, trườn vào quần áo, có thể nhìn thấy đuôi rắn lộ ra khỏi phần eo, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.
Người đi ngang qua khó mà không bị thu hút bởi bức tranh tường bắt mắt như vậy. Định vị của cửa hàng này thoạt nhìn đã rõ như ban ngày, có người bàn luận về bức tranh, có người bàn luận về hình xăm trên tranh, có người bàn luận về họa sĩ đang lên màu.
"Bác sĩ Phó, cậu tới rồi à, đừng đứng ngoài phơi nắng, vào trong ngồi đi." Lương Tình Ba nhìn thấy Phó Lâm Lăng và gọi cô vào.
Phó Lâm Lăng đứng lặng nhìn Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm nghe tiếng nhìn sang, nói: "Cậu vào trong chờ tớ xíu đi, tớ sắp xong rồi."
Bấy giờ Phó Lâm Lăng mới gật đầu bước vào cổng, bên trong có một khoảng sân nhỏ và đi bộ một hai phút mới vào cửa chính, trang trí tiệm trên cơ bản đã hoàn thành.
Lương Tình Ba mời cô ngồi ngoài sảnh nghỉ ngơi, đưa cho cô một chai nước: "Bác sĩ Phó, cậu thấy tranh bên ngoài thế nào?"
"Rất đẹp." Phó Lâm Lăng không giỏi ăn nói, nhất thời không tìm được ngôn từ thích hợp nhất để diễn tả sự tán thưởng trong lòng mình, chỉ có thể nói một câu, "Đẹp đến mức tôi cũng muốn xăm một cái."
Nghe vậy, Lương Tình Ba cười phá lên: "Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi, thuê cậu ấy vẽ tường quả thật là một nước đi thông minh!"
Phó Lâm Lăng gật đầu và hỏi: "Vẽ tường bao lâu mới hoàn thành?"
"Sao, nhớ Lâm Nhiễm nhà cậu à?"
Phó Lâm Lăng đang định trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
"Nóng chết mất." Lâm Nhiễm dùng tay quạt gió, đặt đồ đạc trong tay xuống rồi vội vã vào hưởng điều hòa.
"Cực cho cậu rồi." Phó Lâm Lăng đưa nước cho nàng.
Sức lực của Lâm Nhiễm đã bị cái nắng làm bốc hơi từ lâu, mép nắp chai khiến ngón tay nàng phát đau, vừa định dùng sức thì Phó Lâm Lăng đã lấy chai nước lại, mở nắp chai ra và đưa vào tay nàng.
Lương Tình Ba nhìn nhìn, ngứa mắt nói, "Hai đứa chơi đi, tớ vào trong xem thi công tới đâu rồi."
"Sao hôm nay cậu lại đến đây? Không đi làm à?" Lâm Nhiễm uống nước xong, hỏi.
"Hôm nay thứ bảy mà."
"Ớ! Hôm nay thứ bảy á?"
"Ừm."
Dạo gần đây Lâm Nhiễm bận tối mặt tối mày, đây là lần đầu tiên nàng vẽ một bức tranh lớn như vậy lên tường, di chuyển lên xuống không tiện, mỗi phác thảo thôi đã mất vài ngày, mà lại không dám qua quýt, vì không thể sửa lỗi sai như vẽ trên máy được.
"Bức tranh này là cậu tự nghĩ ra sao?" Phó Lâm Lăng tò mò hỏi.
"Tớ lên ý tưởng, còn hình xăm là Tình Tử vẽ, cậu thấy được không?"
"Thực sự rất đẹp, đẹp đến mức không nỡ ngó lơ." Phó Lâm Lăng chỉ bên ngoài, "Có người chụp ảnh nữa kìa."
Lâm Nhiễm quay lại nhìn qua cửa kính, thấy mọi người đang thi nhau chụp ảnh, cười cười: "Cuối cùng cũng không lãng phí thời gian một cách vô ích."
"Khi nào hoàn thành vậy cậu?"
"Chắc tầm hai ngày ấy."
Một lúc lâu sau, Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói: "Đã mấy ngày rồi tớ không thấy cậu."
"Mấy ngày?"
"Bốn ngày."
"Vậy tớ tranh thủ làm xong trong nay mai!"
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhiễm cầm thùng sơn đi ra ngoài sơn tiếp, lần này không cần thang nữa, chỉ cần đứng dưới đất là được.
Phó Lâm Lăng cũng đi theo, đứng trong đám đông nhìn nàng.
Chẳng mấy chốc Phó Lâm Lăng nhận ra rằng những người đàn ông trước mặt cô đang chộn rộn, rù rì gì đó với nhau, sau đó đẩy một người đàn ông trong đó lên.
Người đàn ông tiến lên một bước, đi đến trước mặt Lâm Nhiễm, đầy mong đợi hỏi: "Người đẹp ơi, cho anh xin WeChat của em được không?"
Lâm Nhiễm sửng sốt một lát, liếc nhìn anh ta, sau đó quay người liền nhìn thấy bóng dáng Phó Lâm Lăng, đưa tay chỉ vào cô nói: "Tôi đưa điện thoại cho vợ rồi, anh đi mà hỏi cậu ấy."
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Phó Lâm Lăng, phát hiện sắc mặt cô sa sầm, không còn mặt mũi ở lại nữa, bèn tóm lấy vài người bạn bỏ chạy.
Mọi ánh mắt đột nhiên từ mọi phía đổ dồn về phía các cô, nhưng Phó Lâm Lăng lại nhắm mắt làm ngơ, đi thẳng về phía Lâm Nhiễm mà không nói một lời.
Lâm Nhiễm tô màu, nhìn cô, lại tô màu, lại nhìn cô, bỗng bật cười: "Cậu đứng đây làm thần giữ cửa hả?"
"Để tớ xem ai dám tới gần cậu nữa." Phó Lâm Lăng đáp.
"Trời đang nắng lắm, cậu đừng đứng đây nữa." Lâm Nhiễm buồn cười nói.
Phó Lâm Lăng vẫn lù lù bất động.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một chút, cầm lấy bút màu, đột nhiên cúi đầu viết chữ "Phó" lên tạp dề.
"Nếu có ai đến gần thì tớ chỉ vào đây nói đây là vợ của tớ, được không?" Lâm Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói.
Phó Lâm Lăng liếc nhìn chữ "Phó" to tướng trên tạp dề, khóe miệng cong lên.
Ánh nắng xuyên qua hàng cây hai bên đường chiếu vào người các cô, một tia sáng chiếu thẳng vào gọng kính của Phó Lâm Lăng, có chút chói mắt.
Lâm Nhiễm chăm chú nhìn cô, đột nhiên ngẩng đầu và hôn lên môi cô trước mặt bao người: "Vào trong đợi tớ, ngoan nha."
Phó Lâm Lăng giả vờ bình tĩnh đồng ý, ngay khi quay người lại, đưa mắt nhìn nhau với đám đông xa lạ, cô đột nhiên nhanh chân, tốc biến vào cổng, cách xa vài mét còn có thể nghe thấy tiếng cười của Lâm Nhiễm.